🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tôi không tin, mẹ kiếp, tôi phải hỏi cho rõ." Chân Trát Nam tức giận lướt danh bạ, nhanh chóng tìm ra số điện thoại của Chu Kiên Cường, gọi tới.
Sau khi điện thoại kết nối, Chân Trát Nam vô cùng tức giận quát: "Cái đồ não tàn nhà cậu, có phải cậu đang chơi tôi hay không? Chết tiệt, vé vào cửa cậu đưa cho tôi là giả, vé thật đang trong tay Lý Phàm. Vừa rồi cậu đã nói với tôi như thế nào?"
"Cái gì? Sao có thể là giả, có phải cậu đã bị bọn họ lừa hay không?" Chu Kiên Cường có chút mờ mịt hỏi.
"Tôi sao có thể bị lừa được chứ, vé mà cậu đưa tôi là do cậu đi mua hay lấy được từ nơi nào?" Dứt lời, trong mắt Chân Trát Nam đảo loạn, cảm thấy hơi hoang mang, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy Chu Kiên Cường không đủ tin cậy.

"Vé này là do một người bạn cho tôi, còn là bạn người ngoại quốc. Anh ta không thể đưa tôi một tấm vé giả được, cậu, cậu hãy làm rõ ràng được không, sau đó tôi sẽ liên lạc với người bạn ngoại quốc của tôi để hỏi một chút."
Dứt lời, Chu Kiên Cường cúp điện thoại, Chân Trát Nam cảm thấy đáy lòng lạnh giá.
Chết tiệt, bị lừa rồi, thật bị Chu Kiên Cường chơi rồi, xem như lần này mất hết mặt mũi rồi. Chân Trát Nam cả người đều hóa đá, từ nhỏ anh ta đã là cậu ấm, chỉ có anh ta làm mất mặt người khác, thế mà giờ đây chợt cảm thấy mặt mình đau rát.
Mẹ kiếp, cảm giác mất mặt này thật khiến người ta khó mà tiếp nhận. Làm thế nào bây giờ? ít nhất bây giờ không thể trở mặt, mẹ kiếp phải đi tìm Chu Kiên Cường nói rõ.
Chuyện này không thể cứ như vậy là xong, mặt mũi Chân Trát Nam mình không thể mất dễ dàng như vậy, dù như thế nào cũng phải có một lời giải thích mới được.
Chân Trát Nam kìm nén cơn tức trong lòng, cảm thấy trong 36 kế thì chuồn vẫn là thượng sách, hiện cũng không phải lúc tiếp tục cứng rắn với Lý Phàm.
Lặng lẽ quay người, lặng lẽ cất bước, Chân Trát Nam định lặng lẽ rời đi, không kinh động bất kỳ ai. Nhưng mà anh ta có thể yên lặng rời đi sao? Rõ ràng là không thể. "Anh muốn đi à, trước khi đi có phải nên để tiền đặt cược lại hay không, tôi gần đây nghèo đến mức không có tiền ăn thịt, đúng lúc có thể mang xe của anh bán đổi chút tiền tiêu vặt."
Lý Phàm đùa bỡn nói. Chiếc xe thể thao kia là Chân Trát Nam vừa mua, còn quý giá hơn phụ nữ. Với Chân Trát Nam mà nói, phụ nữ có thể cho anh em, nhưng xe thì không được.
Lamborghini định chế kiểu mới, thân làm từ sợ carbon, nếu cứ như vậy mà chuyển giao, chỉ nghĩ thôi Chân Trát Nam đã cảm thấy đau lòng.
Không, không chỉ đau lòng, chết tiệt, tâm can tỳ phổi thận đều đau nhức. "Vậy có thể thay đổi điều kiện hay không, tôi sẽ đưa cho anh một chiếc Ferrari, một chiếc Maserati thế nào, tuyệt đối sẽ không để anh chịu thiệt"
Chân Trát Nam định cố gắng cứu món đồ chơi yêu thích vừa tới tay một chút. "Không, vừa rồi đã đánh cược cái này, nên tôi muốn cái này." Lý Phàm cố chấp nói.
Chuyện có thể khiến đối thủ không vui thì nhất định phải kiên trì làm đến cùng, đối thủ càng không vui thì mình càng vui vẻ. Trần Hiểu Đồng bên cạnh cũng phụ họa: "Vừa nãy là chính anh muốn cược, hơn nữa tiền đặt cược cũng do chính anh nói ra, thế mà bây giờ anh có mặt mũi quyt nợ sao?"
"Tôi không phải không thừa nhận."
Chân Trát Nam cắn mạnh rằng, chịu đựng cảm giác đau lòng mãnh liệt nói: "Đây tôi đưa anh chìa khoá, anh hãy giữ gìn xe của tôi cẩn thận, mấy ngày nữa tôi sẽ đến chuộc xe được không, xe này mua 57 tỷ, tôi dùng 60 tỷ để chuộc được không."
"Không được, anh hãy dùng 60 tỷ mua xe khác đi."
Lý Phàm vừa cười vừa nói. Trong mắt Chân Trát Nam, nụ cười của Lý Phàm trở nên tà ác, như Đại Ma Vương xuất hiện ở trong nhân thế. "Đây là xe bản đặc biệt định chế, không sản xuất nữa, rốt cuộc không mua được." Chân Trát Nam đã gấp đến mức muốn chửi thề.
Hiện, giá chiếc xe đó đã vượt 90 tỷ, xe bản giới hạn không sản xuất nữa như thế này đều vô cùng giá trị, hơn nữa còn có thể tăng giá trị
tài sản, sau này sẽ chỉ càng ngày càng đắt, thuộc về vật sưu tập.
Nhìn dáng vẻ tức giận hổn hển của Chân Trát Nam, Lý Phàm khẽ nói bên tai Trần Hiểu Đồng: "Em thấy thế nào, nhìn dáng vẻ của anh ta có cảm thấy rất hả giận hay không?"
Từng hơi nóng trong miệng Lý Phàm phả vào tai Trần Hiểu Đồng, khiến cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, căn bản không nghe rõ Lý Phàm đang nói gì, cả người mềm nhũn ghé vào trong ngực anh.
Thình thịch.
JU
Chuyện gì đang xảy ra, cảm giác này thật thoải mái, tê dại, chưa từng trải nghiệm, tại sao cảm thấy cả người không còn sức, toàn thân còn nong nóng. Trần Hiểu Đồng hai mắt nhắm nghiền, tâm tư đã không biết trôi dạt đến phương nào, trong đầu chỉ có mình và Lý Phàm ôm nhau, lăn lộn trong đám mây.
Nhìn thấy Lý Phàm không để ý mình, hơn nữa còn thân mật với Trần Hiểu Đồng như thế, Chân Trát Nam không muốn tiếp tục đợi nữa, đợi nữa cũng chỉ đau lòng.
Chân Trát Nam ném mạnh chìa khóa xe xuống đất, dữ tợn nói: "Hai ngày này anh không được động đến xe của tôi. Trong vòng ba ngày, tôi sẽ đến cược với anh một lần nữa, chắc chắn sẽ thắng xe của tôi trở về."
"Hoan nghênh, nhất định phải mang đủ tiền nhé."
Lý Phàm cười tủm tỉm nói, cảm thấy rất vui vì Chân Trát Nam tiếp tục đánh cược.
Chân Trát Nam nổi giận đùng đùng xông về xe thể thao, kéo cửa phụ ra, túm Chu Kiên Cường đang ngồi ghế cạnh tài xế ra, vô cùng tức tối kéo Chu Kiên Cường nhanh chóng rời đi.
Lý Phàm híp mắt nhìn theo bóng lưng Chu Kiên Cường, khẽ lẩm bẩm: "Thật đúng là âm hồn bất tán, xem mày còn có thể giở trò gì nữa."
Sau đó Lý Phàm cúi đầu nhìn về phía Trần Hiểu Đồng ánh mắt mê man, sắc mặt đỏ ửng trong ngực, thầm cảm thấy kinh ngạc, khẽ nói: "Em làm sao vậy? Mặt đỏ như vậy, không phải phát sốt chứ?"
"Ô, không có, để em bình tĩnh một chút, đừng chạm vào em" Trần Hiểu Đồng nỉ non nói. "Em cảm thấy chỗ nào không thoải mái? Vừa rồi còn rất tốt mà, đuổi Chân Trát Nam chạy mất, em cũng không cần kích động như vậy chứ."
Lý Phàm cảm thấy rất kỳ lạ, không biết rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì. "Em có chút, có chút, cảm giác rất khó nói, nghỉ ngơi một chút là được, hay là anh kể chuyện đi." "Kể chuyện? Anh cũng không am hiểu việc đó" Lý Phàm cau mày suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Ngày xưa có ngọn núi, trên núi có cái miếu, trong miếu có cô gái nhỏ" Lý Phàm kể chuyện xưa cũ rích, Trần Hiểu Đồng thẹn thùng mở to mắt nhìn Lý Phàm một chút. "Anh có thể kể một câu chuyện mới cho em không, đây là một câu chuyện rất cũ rồi." "Đây chính là chuyện mới nhất, trên núi có cô gái nhỏ tên Trần Hiểu Đồng, xinh đẹp quyến rũ, chuyện cũ không có chứ?"
"Hừ, anh không ngoan ngõan kể chuyện, ông hổ sẽ ăn thịt anh." Trần Hiểu Đồng cố gắng giả vờ dáng vẻ dữ dằn, muốn hù dọa Lý Phàm.
Nhưng mà Trần Hiểu Đồng sắc mặt phấn hồng, mặt mày tràn đầy ý xuân, nhìn thế nào cũng giống như đang làm nũng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.