“Tôi biết nên làm thế nào, vẫn mong tôn sứ chuyển lời tới Đại Long Vương, Ngô Đạo Văn tôi luôn ghi nhớ ơn chăm sóc của Đại Long Vương.”
Sắc mặt Ngô Đạo Văn nghiêm túc, nói.
“Hahaha, tốt, rất tốt, chỉ cần cậu làm tốt chuyện này, cậu sẽ thành công thần, sau này cậu sẽ hưởng thụ không hết vinh hoa phú quý đâu.”
Sứ giả vẽ cho Ngô Đạo Văn một tương lai tươi đẹp rồi rời đi.
Thấy bóng lưng đang rời đi của sứ giả, ánh mắt Ngô Đạo Văn khẽ sáng lên.
Những năm nay, Ngô Đạo Văn gần như quên mất bản thân là thuộc hạ của Đại Long Vương, giờ đây lại một lần nữa trở về dưới trướng Đại Long Vương khiến Ngô Đạo Văn cảm thấy có chút không thoải mái.
Nhưng nếu không làm theo lời Đại Long Vương, vậy con đường sau này nên lựa chọn thế nào? Bên Lý Phàm có thể tin tưởng được sao?
Tuy trên danh nghĩa Lý Phàm là người thừa kế của Long Môn, nhưng Lý Phàm hoàn toàn không có thế lực nào ủng hộ.
Cái gọi là thất phu vốn không có tội, nhưng vì kẻ ấy sở hữu thứ bảo ngọc quý giá nên mới phải tội, giờ đây Lý Phàm như một thất phu giữ trong mình miếng ngọc quý giá, lúc nào cũng đều có thể bị người khác ra tay hãm hại.
Trước mắt Đại Long Vương bố trí như vậy không phải vì muốn bẫy Lý Phàm sao!
“Ài!”
Ngô Đạo Văn thở dài một hơi, lấy điếu thuốc ra đặt bên miệng rồi châm lửa, lặng lẽ hít một hơi.
Rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604129/chuong-638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.