🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tôi là chồng của Họa Y, Lý Phàm, lần đầu gặp mặt còn xin chiếu cố nhiều hơn."
Lý Phàm khách sáo nói.
Công Tôn Quân mỉm cười nói: "Ngài Lý nhìn qua thật là... Haha."
"Thật là cái gì?"
Lý Phàm nhếch đầu mày hỏi.
"Tôi có thể nói thật không? Có lúc lời nói thật rất đả thương người, cho nên tôi cảm thấy vẫn không nói ra thì tốt hơn."

Nếu như Cố Họa Y không có ở đây, Công Tôn Quân nhất định sẽ nói thẳng với Lý Phàm, anh chính là rác rưới, căn bản không xứng với Cố Họa Y.
Chỉ là giờ phút này có Cố Họa Y ở đây, Công Tôn Quân cảm thấy vẫn không thể nói quá thẳng, tránh cho Cố Họa Y có ấn tượng xấu với anh ta.
Cố Họa Y thấy Lý Phàm và Công Tôn Quân vừa gặp mặt đã hơi không hợp nhau, không kìm được hơi nhức đầu.
Dùng mũi chân nhẹ nhàng đụng chân Lý Phàm một cái, Cố Họa Y tiếp lời nói: "Để Công Tôn Quân chờ chúng tôi tới, thật là hơi ngượng ngùng."
"Họa Y cô cũng không nên khách khí như vậy, năm đó nếu không có cô trợ giúp, nào có Công Tôn Quân hôm nay. Vì Họa Y cô, Công Tôn Quân tôi bỏ ra tất cả cũng không tiếc, chẳng qua là chuyện nhỏ, lại càng không đáng nhắc đến."
Công Tôn Quân nói xong vung quạt xếp lên, mặt quạt vừa đóng lại phạch một tiếng mở ra, hiện ra mặt có tranh thủy mặc được Trương Đại Thiên dày công vẽ ra.
Khung quạt tinh chế bằng hoàng hoa lê, cùng mặt quạt của Trương Đại Thiên, lập tức thể hiện ra giá trị của quạt xếp này.
Nếu như người bình thường có được quạt xếp như vậy, chắc chắn cung phụng như trân bảo hi hữu, nhưng Công Tôn Quân lại cầm cây quạt để sử dụng, không thể không làm cho người khác khen ngợi sự giàu có của anh ta.
Cố Họa Y nhìn quạt xếp hai cái, chỉ cảm thấy quạt xếp kia vô cùng đẹp, nhưng cũng không biết giá trị của quạt xếp kia.
Công Tôn Quân vốn muốn nhờ quạt xếp để nhận được sự thán phục của Cố Họa Y, nhưng lại thành người mù đốt đèn uổng phí đèn cầy.
Thấy Cố Họa Y không chú ý quạt xếp của anh ta, trong lòng Công Tôn Quân vô cùng buồn bực, hận không thể nói cho Cố Họa Y cây quạt này mua với giá sáu mươi tỷ.
"Chủ quán, những món ăn tôi chuẩn bị có thể mang lên rồi."
Công Tôn Quân nói về phía bếp một tiếng, sau đó mỉm cười nói với Cố Họa Y: "Họa Y, tôi để nhà bếp làm chút món ăn đặc sắc, lát nữa cô có thể nếm thử một chút."
"Cám ơn anh, vốn là chúng tôi làm phiền anh giúp đỡ, còn để anh mời chúng tôi ăn cơm, thật sự là hơi áy náy."
Cố Họa Y cảm thấy Công Tôn Quân hơi quá nhiệt tình với cô, tuy nói năm đó cô cứu anh ta một mạng, nhưng cũng không cần nhiệt tình như vậy.
"Cô cũng đừng nói như thế, cô đối với tôi là đại ân cứu mạng, tôi hồi báo cô thế nào cũng là nên làm, đúng rồi, cô nói muốn để tôi giúp chuyện gì?"
Thấy Công Tôn Quân rốt cuộc nói đến chính sự, Cố Họa Y cũng không chút do dự nói mọi chuyện một lần.
"Là chồng tôi, trước kia bởi vì tôi xảy ra mâu thuẫn với vài người, bọn họ đều là người lợi hại.
Vừa vặn hai ngày nữa nhà tôi muốn làm tiệc, nghe nói bọn họ muốn gây chuyện trong bữa tiệc, tôi hơi lo lắng, cho nên muốn nhờ anh giúp đỡ."
Sau khi Công Tôn Quân nghe xong nhìn Lý Phàm một cái, trong đầu nghĩ phế vật chính là phế vật, gây chuyện cũng không giải quyết được, còn phải dựa vào vợ anh ta ra mặt đi cầu người, căn bản cũng không xứng đáng xưng là chồng của Cố Họa Y!
Lý Phàm rũ thấp mí mắt không nói gì, dựa theo ý nghĩa của Lý Phàm, thì không muốn mời Công Tôn Quân tới giúp.
Nhưng không ngăn được Cố Họa Y quá lo lắng, vì để Cố Họa Y an tâm Lý Phàm mới đồng ý tìm Công Tôn Quân.
Giờ phút này Lý Phàm đã biết Công Tôn Quân có địch ý với anh.
Khóe miệng Công Tôn Quân hơi cười, dửng dưng nói: "Như vậy à, đều là chuyện nhỏ, mặc dù gia tộc Công Tôn tôi không có danh tiếng gì ở thế tục, nhưng trong võ lâm cũng có chút tên tuổi.
Nếu muốn gây phiền toái cho chồng cô là cao thủ, vậy thì cũng phải nghe lời nhà họ Công Tôn tôi, nhìn sắc mặt nhà họ Công Tôn tôi làm việc, tôi chỉ cần nói một câu, là có thể để bọn họ quỳ xin lỗi mọi người ở bữa tiệc."
Lời nói này vẫn hơi khoác lác, dẫu sao gia tộc lánh đời không chỉ có nhà Công Tôn, thậm chí nhà Công Tôn chẳng qua là tồn tại khá nhỏ yếu trong gia tộc lánh đời.
Nhưng trước mặt Cố Họa Y, Công Tôn Quân cảm thấy không khoác lác thì không thể hiện được sự hơn người của anh ta.
Vì để Cố Họa Y nhìn anh ta với con mắt khác, thay đổi ấn tượng của Cố Họa Y anh ta đã từng là tên ăn mày, Công Tôn Quân bất tri bất giác bắt đầu giả bộ.
Sau khi giả bộ, Công Tôn Quân liếc mắt nhìn Lý Phàm, lãnh đạm nói: "Chỉ là muốn tôi giúp chuyện này, phải là người trong cuộc là anh cầu xin tôi.
Để Họa Y cầu xin tôi tính là gì, một chút trách nhiệm đàn ông nên có cũng không có, thật không nghĩ ra sao anh trở thành chồng Họa Y."
Lý Phàm mặt không cảm xúc nói: "Bởi vì tôi không cần anh trợ giúp, gia tộc lánh đời gì, sợ là nhà Công Tôn các người bị kẻ địch đuổi giết tuyệt lộ, mới bị ép không biết làm sao nên phải lánh đời."
Thân là Thiếu chủ Long Môn, Lý Phàm đều biết các gia tộc lánh đời, thật sự phải nói thì Long Môn là anh cả đầu rồng trong tất cả thế lực lánh đời.
Còn nguyên nhân nhà Công Tôn lánh đời, Lý Phàm đã thấy ở sách trong nhà, lúc đó còn khinh bỉ nhà Công Tôn, cảm thấy nhà Công Tôn quả thực quá tham sống sợ chết.
Công Tôn Quân nghe thấy lời của Lý Phàm, chân mày nhấc lên thật cao, cặp mắt trợn tròn giống như ông thần ác vậy.
Bị kẻ thù đuổi giết, bị buộc bất đắc dĩ lánh đời trốn đi, là nỗi đau đời đời kiếp kiếp của nhà Công Tôn.
Nhất là trong các gia tộc lánh đời, nhà Công Tôn vẫn luôn thuộc về tầng dưới chót bị khinh bỉ, đụng phải người của những gia tộc lánh đời khác, người nhà Công Tôn cũng không ngóc đầu lên được.
"Anh lặp lại lần nữa? Có tin tôi một tát đập chết anh không!"
Công Tôn Quân tức giận nói xong, tay phải dùng sức đè ở trên bàn.
Chỉ nghe bàn gỗ thật kêu lên kẽo kẹt, chỉ thấy tay Công Tôn Quân chậm rãi lún vào bàn gỗ thật kia.
Rất nhanh bàn gỗ thật bị Công Tôn Quân dễ dàng ấn ra một dấu tay.
Công Tôn Quân nhấc tay lên, nhìn dấu tay anh ta ấn ra, trầm giọng nói: "Nếu không phải nhìn mặt mũi anh là chồng Họa Y, một tát này của tôi sẽ đánh trên mặt anh!"
Cố Họa Y hơi hoảng hồn, vội vàng giảng hòa nói: "Công Tôn Quân, anh đừng như Lý Phàm, có lúc Lý Phàm không biết giữ mồm giữ miệng, nói chuyện đều là nói bậy."
Sau khi nói, Cố Họa Y dùng sức trừng mắt nhìn Lý Phàm, tỏ ý Lý Phàm mau xin lỗi Công Tôn Quân.
Lý Phàm làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Cố Họa Y, mỉm cười nói: "Sao một vài người giống như thẹn quá hóa giận vậy, có phải tôi thuận miệng nói bậy bạ, nhưng nói ra sự thật rồi?"
"Anh khốn kiếp! Tự tìm cái chết có phải không!"
Công Tôn Quân đột nhiên đứng lên, bày ra dáng vẻ muốn ra tay với Lý Phàm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.