🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Đáng chết! Cậu vậy mà làm Phật gia bị thương! Phật gia sẽ không khách sáo với cậu!”
Vượng Cát sờ vết thương trên trán, nhìn vết máu chảy đầm đìa trên tay, trong đôi mắt đều sắp có thể phun ra lửa rồi. Kể từ khi tu luyện công phu có thành tựu tới nay, còn chưa có cái gì có thể làm tổn thương tới Vượng Cát.
Nhưng lúc này Lý Phàm lại làm Vượng Cát bị thương, điều này khiến Vượng Cát vừa kinh ngạc vừa tức giận, hận không thể túm lấy Lý Phàm ép hỏi một phen tử tế, hỏi ra cái Lý Phàm dùng vừa rồi là công ty quỷ quái gì.

Lý Phàm mỉm cười thản nhiên nói: “Chỉ với trình độ mèo ba chân này của anh, cũng chỉ có thể đả động tới kẻ yếu vô tri, nếu như thức thời thì mau chóng xin lỗi cho mấy lời tục tĩu bẩn thỉu của anh vừa rồi đi.”
“Nói xin lỗi cái đầu cậu! Phật gia hôm nay phải dạy dỗ cậu một cách tử tế, khiến cậu biết sự lợi hại của Phật gia!” Vượng Cát thẹn quá hóa giận, đừng nói xin lỗi, cho dù là bây giờ tức tối rời đi cũng đều là điều Vượng Cát không muốn.
“Ông chủ Trình, tôi đánh chết cậu ta không sao chứ?” Vượng Cát đưa mắt nhìn sang Trình Tư Vũ. Dù sao có quan hệ thuê mướn với Trình Tư Vũ, nếu như đánh chết người gây ra phiền phức cho Trình Tư Vũ, vậy thì không dễ làm rồi.
Bây giờ Vượng Cát chung quy là vệ sĩ của Trình Tư Vũ, vẫn là phải suy nghĩ tới thái độ của Trình Tư Vũ.
Trình Tư Vũ cười lạnh nói: “Tùy tiện đánh, đánh chết tôi chịu, chắc chắn sẽ không có chuyện” “Được!”
Vượng Cát từ từ lắc cái cổ, xương cổ phát ra tiếng rắc rắc, nghe thì khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
Cố Họa Y nhìn sang Lý Phàm, thấp giọng nói: “Anh có được không, hay là em gọi cảnh sát tới” Có khó khăn tìm cảnh sát là cách tốt nhất, nhưng tình hình trước mắt, sợ là đội cảnh sát tới cái gì cũng muộn rồi.
Lý Phàm biết đây là Cổ Họa Y đang lo lắng cho anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Cổ Họa Y, thản nhiên nói: “Vừa rồi có thể đánh anh ta vỡ đầu chảy máu, lát nữa thì có thể đánh anh ta quỳ xuống xin tha, em không cần lo lắng cho anh” “Có thể không lo lắng cho anh sao, anh là chồng của em, anh nếu có... phì phì phì, không thể nói lời không may mắn” Cố Họa Y khẽ nhổ hai cái, trong lòng là thật sự có hơi lo lắng. Lý Phàm vui vẻ mỉm cười: “Anh sẽ không có chuyện, yên tâm được rồi” Nhìn thấy Lý Phàm căn bản không có để mình vào trong mắt, Vượng Cát giận dữ quát lên: “Tìm chết! Cậu đây chính là đáng tìm chết!”
Vượng Cát sải bước lớn xông về phía Lý Phàm, mỗi một bước mặt đất đều như chịu một trọng kích, không những phát ra tiếng trống trận khác nhau, hơn nữa nền đá cẩm thạch tự nhiên, cũng đã xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.
Chỉ dựa vào lực lượng của bản thân thì có thể khiến mặt đá cẩm thạch dày nặng trên sàn vứt ra, sức mạnh trên người Vượng Cát không đơn giản. Cô trợ lý xinh đẹp nhìn mặt đất mà Vượng Cát đi qua, cái miệng nhỏ kinh ngạc tới mức há ra, không ngừng phát ra tiếng woa woa kinh ngạc. “Woa! Vượng Cát thật lợi hại! Vượng Cát cố lên, đánh chết cái đồ quỷ đáng ghét!” Cô trợ lý xinh đẹp cao giọng hô lên, còn bắn cho Vượng Cát mấy cái ánh nhìn quyến rũ. Khóe miệng của Trình Tư Vũ hơi nhếch lên, không có để ý điệu bộ của cô trợ lý xinh đẹp, ngược lại trong lòng còn thầm cổ vũ cho Vượng Cát.
Cô trợ lý xinh đẹp chẳng qua chỉ là vật chơi của Trình Tư Vũ mà thôi, nếu Vượng Cát có thể đánh chết Lý Phàm, giúp anh ta thuận lợi đầu tư vào tập đoàn của Cổ Họa Y, vậy tặng cô trợ lý xinh đẹp này cho Vượng Cát cũng không phải chuyện gì to tác.
Trình Tư Vũ luôn cảm thấy, người đẹp dễ có phú quý khó cầu, chỉ cần có phú quý vô tận, mỹ nữ nào không có.
Cố Họa Y xinh đẹp, nhưng Cố Họa Y có thể xinh đẹp bao nhiêu năm? Mười mấy hai mươi năm sau nhan sắc không phải vẫn già đi, tới lúc đó cái có là mỹ nữ mới trưởng thành tới thay thế. Chỉ cần có tài phú vô tận, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào cũng có thể có được các kiểu mỹ nữ, đây mới là cuộc sống mà Trình Tư Vũ hướng tới.
Vượng Cát trong quá trình đi tới luôn đang tích lực, mỗi khi bước ra một bước, bắt thịt trên người Vượng Cát sẽ phình lên một phần, đợi tới khi đi tới trước mặt Lý Phàm, bắp thịt phình lên trên người Vượng Cát giống như sắp xé rách da vậy.
“Để tôi đưa cậu xuống địa ngục!” Vượng Cát tức giận gầm một tiếng, nắm đấm lớn vung lên, đấm về phía má của Lý Phàm.
Vừa rồi bị Lý Phàm đấm vỡ đầu, điều này khiến Vượng Cát vô cùng tức giận, lúc này muốn ra tay với Lý Phàm, Vượng Cát cũng là đánh thẳng vào đầu của Lý Phàm, muốn đánh nát đầu của Lý Phàm!
Lý Phàm nheo mắt nhìn nắm đấm của Vượng Cát vung tới, khi quyền phong tới gần, Lý Phàm mới từ từ nhấc tay phải lên. Bàn tay bỗng nhấc lên, tay của Lý Phàm túm về phía cổ tay của Vượng Cát.
Mí mắt của Vượng Cát hơi giật, nắm đấm đẫm về phía má của Lý Phàm, lập tức biến thành động tác hướng xuống, đầm về phía bàn tay nhấc lên của Lý Phàm. Lý Phàm khẽ mỉm cười, bàn tay nhấc lên đột nhiên lật lại, túm lấy nắm đấm đang đấm xuống của Vượng Cát.
Bụp!
Sự va chạm giữa bàn tay và nắm đấm, phát ra âm thanh cực lớn, thậm chí có sóng dao động từ giữa quyền chưởng bắn ra, làm lay động quần áo của Lý Phàm và Vượng Cát.
Cảm nhận được nắm đấm của mình bị Lý Phàm túm lấy, sắc mặt của Vượng Cát lập tức thay đổi, vội vàng dùng sức rút cánh tay lại, muốn rút nắm đâm ra khỏi bàn tay của Lý Phàm.
Nhưng sau khi rút, nắm đấm của Vượng Cát vẫn không xê dịch, không có rút được một tí tí nào khỏi bàn tay của Lý Phàm.
Cảm giác không hay trong nháy mắt tràn ngập trong lòng Vượng Cát, Vượng Cát không tiếp tục có chút do dự nào, lập tức nhấc chân trái đá về phía Lý Phàm. Lý Phàm mỉm cười khinh thường, bàn tay túm nắm đấm của Vượng Cát bỗng dùng sức, quăng cả người Vượng Cát lên không trung. Vượng Cát bị một cỗ cực lực mạnh mẽ ném bay lên không, ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhìn Lý Phàm, thế nào cũng không ngờ bản thân có thể bị Lý Phàm ném bổng lên một cách dễ dàng.
Bụp!
Vượng Cát bị Lý Phàm làm rơi mạnh xuống đất, sau một tiếng vang lên, mặt đất xuất hiện một cái hố lõm hình người, phần lớn cơ thể của Vượng Cát đều chìm vào trong hố.
Tay của Lý Phàm tiếp tục dùng sức, nắm đấm và cổ tay của Vượng Cát phát ra âm thanh nứt vỡ của xương, sau đó cả người bị lôi lên từ trong cái hố lõm, bị Lý Phàm ném bay ra ngoài.
Vượng Cát bị đánh bay về phía Trình Tư Vũ, giờ nếu như đập vào người của Trình Tư Vũ, không nói trực tiếp đập chết Trình Tư Vũ, ít nhất có thể khiến Trình Tư Vũ hoàn toàn bại liệt trên giường.
Trình Tư Vũ bị dọa tới mức tè ra quần, cơ thể nghiêng đi trực tiếp lăn ra đất, sau đó cuộn người trốn dưới gầm bàn. Cô trợ lý xinh đẹp càng là bị dọa mà la hét thất thanh, hai tay ôm đầu nép vào bên tường. Râm! Vượng Cát bị đập vào tường, trực tiếp khiến bức tường bị đập một lỗ lớn, sau đó bị gạch vỡ vùi lấp. Trình Tư Vũ và cô trợ lý xinh đẹp đều dùng ánh mắt vô cùng kinh sợ, nhìn cái lỗ lớn trên bức tường. “Fuck, con mẹ nó, Vượng Cát anh không sao chứ?”
Trình Tư Vũ từ gầm bàn chui ra, chạy tới bên cạnh cái lỗ, nhìn sang Vượng Cát bị gạch vùi lấp. Vượng Cát há miệng phun ra một ngụm máu, tinh thần uể oải nói: “Không chết được, mau đưa tôi đi bệnh viện, đi bệnh viện”
“Được được, tôi bây giờ gọi điện, cho người đưa anh đi bệnh viện, Vượng Cát anh nhất định phải cầm cự!” Trình Tư Vũ hoảng hốt rút điện thoại ra, trực tiếp ẩn gọi cấp cứu.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.