🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ông cụ Cố thấy không chiếm được lợi ích từ trong tay của Lý Phàm, thế là lập tức thay đổi chiến lược muốn tìm Cố Họa Y để đòi lợi ích.
Bất kể nói như thế nào thì Cố Họa Y cũng là cháu gái ruột của ông cụ Cố, ông cụ Cố chỉ cần có thể mang cái mặt già nua này đi, cho dù Cố Họa Y có không cam tâm tình nguyện đi nữa thì cũng phải cho gia đình chút lợi ích.
Lông mày của Lý Phàm nhíu chặt lại, cảm thấy ông cụ Cố có chút quá đáng rồi, nói đã nói tới mức này còn muốn dựa vào việc mình già yếu để chiếm được lợi ích.
“Ông nội, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như ông còn muốn tiếp tục khư khư cố chấp, vậy thì ông cứ gọi điện thoại cho Họa Y đi.”
“Làm càn! Cậu cho rằng cậu là ai hả, cậu chỉ là một đứa con ở rể của nhà họ Cố mà thôi.”
Cố Thiệu Dũng mở to mắt quát lên.
“Ha ha.”

Lý Phàm khẽ cười một tiếng, quay người đi ra ngoài.
“Cậu có thái độ gì vậy hả, đứng lại cho tôi!”
Cố Thiệu Dũng bước lên giữ chặt cánh tay của Lý Phàm, ngày hôm nay quyết tâm phải dạy dỗ Lý Phàm một phen.
Cố Thiệu Huy do dự một chút, tiến lên ngăn giữa hai người bọn họ: “Anh cả, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng chấp nhặt với Lý Phàm.”
“Hừ, cậu nhìn xem cậu ta thật sự là dáng vẻ có chuyện gì thì nói à? Cậu nhìn coi cậu ta có dáng vẻ của con cháu không hả.”
Ông cụ Cố cầm điện thoại, nói: “Tất cả câm miệng lại, ba muốn gọi điện thoại cho Họa Y !"
Cố Thiệu Dũng vội vàng ngậm miệng lại không nói, nhưng mà cánh tay đang lôi kéo tay của Lý Phàm vẫn còn không buông ra.
Lý Phàm lạnh lùng nhìn Cố Thiệu Dũng, Cố Thiệu Dũng cảm thấy phần gáy có hơi lạnh, tâm trạng đã hoàn toàn bị ánh mắt của Lý Phàm đè ép, tay đang giữ chặt lấy tay của Lý Phàm cũng không khỏi nới lỏng ra.
“Cậu cứ thành thật đợi ở đây cho tôi, không có mệnh lệnh của chúng tôi, cậu không thể đi khỏi một bước.”
Cố Thiệu Dũng kiên trì thấp giọng nói.
Ông cụ Cố đã bấm điện thoại, sau khi được kết nối điện thoại thì bên kia truyền đến một âm thanh huyên náo.
“A lô, ông nội.”
“Họa Y , cháu nhanh chóng về đây cho ông, ông có lời muốn nói với cháu.”
Cố Họa Y sửng sốt một chút, bây giờ là lúc mình đang tiếp đãi khách khứa, sao có thể đi được chứ.
“Ông nội, ba cháu với Lý Phàm không phải đều đã trở về rồi hả, đã xảy ra chuyện gì?”
“Đừng có nhắc tới thằng nhải Lý Phàm đó với ông, cái thằng đó quả thật muốn chọc giận ông chết rồi, cháu là tổng giám đốc tập đoàn Họa Vân Y, có phải cháu nên cho gia đình chút lợi ích, sản phẩm công ty gia đình sản xuất sắp không bán được rồi, cháu để tập đoàn Họa Vân Y mua lại đi.”
Cố Họa Y nghe thấy mà trong lòng trở nên lạnh lẽo, ông nội mình làm ra chuyện này căn bản không phù hợp với đạo đức thương nghiệp cơ bản.
“Ông nội, bây giờ cháu còn phải tiếp đãi khách quý, thật sự không có thời gian trở về, nếu không thì chờ đến lúc cháu làm xong việc rồi trở về, lúc đó sẽ nói kỹ càng với ông.”
“Nói kỹ càng cái gì hả? Không cần phải nói kỹ càng đâu, cháu chỉ cần nói là mình có đồng ý hay là không.”
Ông cụ Cố từng bước ép sát.
Cố Họa Y vuốt vuốt cái trán, do dự một chút rồi nói: “Những lời mà Lý Phàm nói đại biểu ý tứ của cháu, anh ấy nói như thế nào thì làm như thế đó.”
“Cháu! Cái con nhóc này, cháu muốn chọc giận chết ông có đúng không hả! Lý Phàm là một tên phế vật, dựa vào cái gì mà đại diện cho cháu!”
Ông cụ Cố sắp bị chọc giận đến sôi hết cả người, vốn dĩ nghĩ là chỉ cần gọi cho Cố Họa Y một cuộc điện thoại là có thể giải quyết vấn đề, thật sự không nghĩ tới Cố Họa Y lại đá quả bóng da qua cho Lý Phàm.
“Ông nội, đến bây giờ mà ông vẫn cho rằng Lý Phàm là một tên phế vật, nếu như anh ấy là phế vật, vậy thì tất cả mọi người trong gia đình chúng ta còn chẳng bằng phế vật.”
“Lời này của cháu là có ý gì hả, cháu của ông mạnh hơn cậu ta nhiều, cháu cứ nói là mình có làm theo những gì ông nói hay không, đừng có nói mò những thứ vô dụng đó với ông.”
Sau khi ông cụ Cố nói xong, vô cùng tức giận trừng mắt liếc nhìn Lý Phàm, cảm thấy chắc chắn là Cố Họa Y đã bị mấy lời nói ngon ngọt của Lý Phàm lừa bịp.
“Cháu vẫn là lời nói lúc nãy, những lời Lý Phàm nói là đại biểu cho ý của cháu.”
“Cô thật sự làm tôi tức chết rồi, tôi không có đứa cháu như cô! Gia đình của các người đều không phải là con cháu của nhà họ Cố chúng tôi.”
Sau khi ông cụ Cố rống lên một câu thì cúp điện thoại, tức giận hầm hầm muốn nói những lời tàn nhẫn hơn với Cố Thiệu Huy, Cố Thiệu Phong lại dùng sức kéo ông cụ Cố một chút.
“Ba ơi, ba đừng xúc động mà, đừng giận đừng giận, hại đến sức khỏe, trước tiên ba bớt giận đi.”
Cố Thiệu Phong cũng không muốn cục diện hỗn loạn, nếu như công ty nhà họ Cố thật sự không chịu được nữa, sau này còn phải tìm đường sống từ chỗ Cố Họa Y , bây giờ ít nhất cũng phải biểu hiện tốt một chút.
Ông cụ Cố trợn tròn mắt nhìn Cố Thiệu Phong, cũng muốn mắng Cố Thiệu Phong cùng bọn họ.
“Ba ơi, ba nghe con nói đi.”
Cố Thiệu Phong cúi người xuống tiến đến bên tai ông cụ Cố thấp giọng nói: “Ba ơi, ba đừng tức giận, ba đừng bị anh cả dẫn dắt đi sai đường anh cả của con vẫn luôn có mối thù cũ với nhị phòng, cho nên chắc có lẽ là đang ầm ĩ muốn tách ra với nhị phòng."
“Nhưng mà hiện tại nhị phòng lại có tư thế vùng dậy mạnh mẽ, nói không chừng sau này chúng ta phải dựa vào nhị phòng để chống đỡ cho chúng ta, chúng ta không thể nói chuyện tuyệt tình với bọn họ, không cần phải lấy cứng đối cứng đâu, cứ thuận lông mà vuốt thôi, nói không chừng lại có thể lấy được lợi ích.”
Cố Thiệu Phong một lòng muốn có lợi ích, về phần đạo đức tiết tháo cái gì đó trong mắt của ông ta chẳng là cái thá gì hết.
Chỉ cần có thể lấy được đủ lợi ích, cho dù là ông trời thì Cố Thiệu Phong cũng dám bán đứng.
Cho nên lúc này Cố Thiệu Phong một lòng suy nghĩ vì lợi ích, căn bản cũng không chú ý đến suy nghĩ của Cố Thiệu Dũng.
Ông cụ Cố cũng là một nhân vật sống lâu đời, được Cố Thiệu Phong nhắc nhở như thế, trong lòng cũng tỉnh táo lại một phen.
Lúc nãy mình bị tức đến choáng váng đầu óc, vậy mà có hành động thiếu suy nghĩ trong cơn tức giận.
Mặc kệ là sự hào nhoáng lúc này của Cố Họa Y, hay là mối quan hệ của Lý Phàm và Tiền Phúc, đều đại biểu cho hai người bọn họ đã vùng dậy mạnh mẽ, đám người nhà họ Cố có ai vượt qua được bọn họ đâu?
Tinh tế suy nghĩ lại, ông cụ Cố đã hoàn toàn bình tĩnh, cảm thấy lời nhắc nhở của Cố Thiệu Phong rất đúng.
“Thằng ba, con nói đúng đó, lúc nãy suýt chút nữa là ba đã phạm phải sai lầm lớn rồi.”
“Ba, nghĩ rõ ràng là được rồi, bây giờ lấy nhu mới có thể thắng cương, lấy cứng đối cứng cuối cùng hai bên cũng chỉ tổn hại mà thôi.”
Ông cụ Cố chậm rãi gật đầu, cảm xúc hòa hoãn lại, mở miệng nói: “Lý Phàm, lúc nãy là do ông hơi tức giận, cháu đừng để trong lòng.”
Nhìn thấy ba của mình đột nhiên lại thay đổi thái độ, trong nháy mắt hai mắt của Cố Thiệu Dũng đột nhiên mở to hơn, nhịn không được mà cất cao giọng kêu: “Ba ơi, sao ba lại có thể nói xin lỗi với Lý Phàm!"
“Cái thằng con bất hiếu này, suýt chút nữa đã phá hủy mối quan hệ của ba với con cháu, con còn không nhanh nói xin lỗi với Thiệu Huy và Lý Phàm đi.”
Ông cụ Cố âm trầm nói.
Trong nháy mắt sắc mặt của Cố Thiệu Dũng khó coi giống như là mẹ chết, có làm như thế nào cũng không nghĩ tới cây gậy của ông cụ Cố lại rơi ở trên đầu mình.
Nói xin lỗi với Cố Thiệu Huy còn có thể nhẫn nhịn một chút, nói xin lỗi với Lý Phàm, chuyện đó ông ta tuyệt đối không làm được.
“Ba, ba vậy mà lại kêu con nói xin lỗi cậu ta, cậu ta là một tên phế vật ăn uống miễn phí ở nhà chúng ta, dựa vào cái gì mà kêu con xin lỗi cậu ta cơ chứ?”
“Chỉ dựa vào việc người ta có bản lĩnh hơn con! Người ta có thể tìm kiếm đơn đặt hàng cho công ty của chúng ta, nếu như không có Lý Phàm tìm Tiền Phúc hỗ trợ, con đã sớm kinh doanh công ty chúng ta tiêu đời rồi.”
Ông cụ Cố nghiêm giọng quát lên.
Sắc mặt của Cố Thiệu Dũng đông cứng, trong lòng cảm thấy vô cùng cay đắng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.