Sở Phương Thành sung sướng nhảy cẫng lên, không ngờ cuối cùng cũng chờ được tới khi mọi chuyện thay đổi.
“Tôi, tôi sẽ không ở lại đây ăn bám. Tôi muốn về nhà, tôi rất nhớ nhà, về sau tôi cũng không muốn tới đây nữa.”
Laudrew nhướn mày, mỉm cười rồi nói: “Cậu đúng là một đứa trẻ ngây thơ, chỗ này của chúng tôi tốt như vậy, hiện đại hơn chỗ của cậu rất nhiều. Được rồi, không nói những chuyện vô dụng này với cậu nữa, chúng ta lên máy bay thôi.”
“Được, được, nhưng tôi vẫn chưa thu dọn đồ đạc.”
“Có gì cần thu dọn sao? Đống đồ rách nát kia của cậu bị đốt hết rồi, hoặc là cậu có thể lựa chọn không quay về.”
Laudrew nhìn Sở Phương Thành bằng ánh mắt lạnh như băng.
Đầu của Sở Phương Thành gần như nổ tung, cậu ta vội vàng xua tay, nói: “Không, không, tôi không cần những thứ đồ đó nữa. Tôi muốn về nhà, về nhà.”
Bàn tay to lớn của Laudrew vỗ lên vai Sở Phương Thành, vỗ mạnh tới mức cả người cậu ta đều run lên.
“Như vậy là phải rồi, mau đi theo tôi, nếu không không kịp nữa.”
Laudrew kéo Sở Phương Thành rời khỏi đó, sau khi lên xe, chiếc xe lao nhanh về phía sân bay.
Phải tới Hán Thành trước 7h tối, liên tục có những chuyến bay bay tới bên kia đại dương.
Cho dù ngồi máy bay siêu thanh Gulfstream mới nhất cũng phải mất hơn sáu giờ, vậy nên Laudrew có rất ít thời gian.
Tổ chiến đấu thứ 11 đã tập trung ở sân bay, nhìn thấy Laudrew tới nơi, tổ trưởng tổ chiến đấu Wallace bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604031/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.