“Đúng vậy, người có thể trở thành thần xe chỉ có một mình sư phụ, những người khác đều là hàng giả hết.”
Khang Văn Hân cười toét miệng.
“Tôi cũng không phải là thần xe, muốn trở thành một thần xe thực sự, không những phải có giác ngộ tốt, mà còn phải lái xe bay được cao, như thế tôi mới công nhân người đó là xe thần.”
Ánh mắt Khang Văn Hân nhìn Lý Phàm hơi ngơ ngác, không ngờ những gì Lý Phàm nói ra làm thay đổi hết quan điểm của anh ta.
“Thần xe phải phải tự nhiên giác ngộ và bay được cao? Đây là thời đại khoa học kỹ thuật, còn ai lại bay nữa, cho dù trong thời kỳ cổ đại, từ mấy trăm năm trước cũng không còn ai bay nữa, có lẽ Trương Tam Phong cũng không biết bay.”
“Vậy nên hiện giờ sẽ không có ai được gọi là xe thần, bọn họ cùng lắm cũng chỉ là xe vương thôi.”
Lý Phàm ngáp một cái rồi nghiêng đầu dựa vào thành ghế ngủ thiếp đi.
Khang Văn Hân thấy Lý Phàm buồn ngủ nên không tiếp tục nói nữa mà vừa lái xe, vừa suy nghĩ những gì Lý Phàm nói.
Chính đạo, biết bay cái gì chứ, Khang Văn Hân cảm thấy Lý Phàm cố tình nói như vậy, hoặc ý mà Lý Phàm thực sự muốn thể hiện không phải là như vậy.
Nhưng thông tin mà sư phụ muốn nói cho anh ta là gì? Khang Văn Hân nhớ lại những gì Lý Phàm nói và bắt đầu suy nghĩ từng từ, từng chữ một.
“Chẳng lẽ chỉ cần giác ngộ? Chỉ cần giác ngộ, kỹ thuật lái xe sẽ tăng lên, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604026/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.