🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 456: CHỈ CÓ NHANH LÀ KHÔNG PHÁ ĐƯỢC
Lý Phàm đã đi vào nhà thi đấu Bác Kích, một thủ hạ của Sở Trung Thiên, dẫn Lý Phàm đi tới phòng nghỉ ngơi.
“Cậu Lý, cậu nghỉ ngơi một lát trước, tôi bây giờ đi nói cho Thiên gia một tiếng, Thiên gia bây giờ bị kẹp ở bên bên mấy người nước ngoài, hành động rất không tự do.”
Lý Phàm gật đầu, đi vào trong phòng nghỉ ngồi xuống, rút điện thoại nhàn nhã chơi.
Thủ hạ đi tới sân huấn luyện thì tìm được Sở Trung Thiên, ở bên tai Sở Trung Thiên thấp giọng báo cáo vài câu.
Sở Trung Thiên nhìn Thompson ở bên cạnh, cười rồi nói: “Lý Phàm tuyển thủ giao hữu đại diện cho Hán Thành chúng tôi đến rồi, tôi phải qua đó gặp mặt.”

“Ồ, tuyển chủ của Đông đạo chủ chúng ta tới rồi, vậy thì mời cậu tới đây ngồi, vừa hay Nộ Lãng sắp tiến hành buổi tập luyện cuối cùng trước khi thi đấu diễn ra, Lý Phàm chưa từng tham gia tập luyện, chắc chắn không hiểu đối thủ của cậu ta, để cậu ta xem tử tế coi như để có một ít hiểu biết.
Lời Thompson nói giống như là có lòng tốt, trên thực tế một chút ý tốt đều không có, hoàn toàn là muốn để Lý Phàm nhìn thấy sự hung tàn của Nộ Lãng, để Lý Phàm có nhiều thêm một chút bóng ma tâm lý.
Chỉ cần có bóng ma trong lòng, khi lên sân thi đấu nhất định sẽ sợ hãi, cuối cùng rất có khả năng là thất bại ở trên sàn đấu.
Sở Trung Thiên mỉm cười bất lực, nói với thủ hạ: “Đi mời cậu Lý tới đây.”
Thủ hạ xoay người rời đi, Sở Trung Thiên nhíu mày hỏi: “Tập luyện của Nộ Lãng không phải là đã kết thúc rồi sao?”
“Vừa rồi Nộ Lãng đề nghị tập luyện thêm, cậu ta cảm thấy tuyển thụ của trận giao hữu quá nhiều, cho nên muốn một đánh mười, khiến tiến độ của trận giao hữu nâng cao hơn một chút.
Thompson nói xong, lông mày của Sở Trung Thiên đã nhíu thành những nếp gấp, trong lòng không tự chủ mà tối sầm.
Tuy Thompson nói đơn giản, nhưng Sở Trung thiên đã ngửi được mùi máu tanh trong lời nói của Thompson, Nộ Lãng căn bản sẽ không một đánh mười, mà nếu một người giết mười người, đây tuyệt đối là giết gà dọa khỉ, làm cho Lý Phàm xem!
Rất nhanh Lý Phàm đã đi tới ngồi xuống bên cạnh Sở Trung Thiên, ánh mắt nhìn sang Thompson ở một bên.
Thompson nhướn mày, hơi gật đầu với Lý Phàm: “Cậu chính là Lý Phàm nhỉ, rất vui được gặp cậu, tôi là Thompson thành viên tổ chức giải đấu, đối thủ của cậu sắp bắt đầu đấu tập luyện, cậu có thể từ từ xem.”
“Được, cảm ơn sự quan tâm của ông, tôi sẽ cố gắng xem.
Lý Phàm khách sáo ứng phó xong, ánh mắt nhìn lôi đài cách đó không xa.
Lôi đài lớn hơn một chút sợ với lôi đài bình thường của Bác Kích, hơn nữa xung quanh không có rào chắn.
Sở Trung Thiên nghiêng đầu dựa gần Lý Phàm, đè thấp giọng: “Bọn họ không yên tâm, Nộ Lãng lát nữa sợ là muốn một giết mười, cậu xem rồi tuyệt đối đừng có gánh nặng tâm lý.”
“Một giết mười mà thôi, không có gì lợi hại cả, tôi là sự tồn tại một mình có thể giết vài trăm hoặc hơn ngàn tên tiểu lâu la.” Lý Phàm nói đùa.
Sở Trung Thiên lại một chút cũng không cười nổi, thậm chí có hơi muốn khóc.
Rất nhanh mười tay đấm cơ bắp cuồn cuộn lên sân, mười người đứng ở các góc xung quanh lôi đài, cùng nhìn Nộ Lãng đang từ từ đi tới.
Nộ Lãng cao khoảng 1m8, toàn thân đều là bắt thịt săn chắc, vô số vết sẹo đan xen trên người anh ta, nhìn ra được anh ta là người từng trải qua vô số cuộc chiến sinh tử đầy ắp gió tanh mưa máu.
Nộ Lãng thần sắc hung ác khóe miệng lộ ra hàm răng sắc bén, nhở nhở hai tay làm ra động tác đánh nhau.
Tốc độ cú đấm nhanh như chớp, động tác đánh đấm trên cơ bản đã vượt qua tốc độ mắt thường có thể theo kịp, sau khi tung cú đấm cánh tay của Nộ Lãng thu lại vị trí trước đó, tốc độ nhanh tới nỗi giống như Nộ Lãng vừa rồi căn bản không có tung ra cú đấm.
Sắc mặt của Sở Trung Thiên hơi thay đổi, thần sắc ngưng trọng, nói: “Tốc độ đấm thật nhanh, dựa vào tốc độ này thì đã chứng minh cậu ta là cao thủ rồi.”
“Võ công trên đời chỉ có nhanh là không thể phá được sao? Tốc độ của anh ta quả thật có chút môn đạo.”
Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Trên sân mười mấy tay đấm đều sững sờ nhìn Nộ Lãng, nhưng không có ai dám xông lên trước.
Sự tàn bạo của Nộ Lãng trong những ngày tập luyện này, đã lưu lại ấn tượng sâu sắc với bọn họ, thậm chí ở trong lòng bọn họ đã hình thành bóng ma tâm lý.
Tuy biết mười người cùng vây đánh là có khả năng thắng Nộ Lãng, nhưng người xông lên đầu tiên chắc chắn sẽ chết.
Có ai muốn chết trước chứ? Có ai nguyện ý vì sự tồn vong của người khác mà bỏ ra tính mạng của mình chứ? Tóm lại trong mười tay đấm này không có người như thế.
Mười tay đấm đều đang quan sát, đều đang đợi Nộ Lãng chủ động xuất kịch chọn tên xui xẻo chết đầu tiên.
Nộ Lãng mỉm cười man rợ, thè cái lưỡi đỏ tươi liếm môi dưới, nhìn mười tay đấm không giống như nhìn người sống, mà giống như nhìn thấy đồ ăn mỹ vị.
“Gừ!”
Trong miệng Nộ Lãng bạo phát tiếng gầm như của dã thú, hai chân dùng sức nhảy lên, cả người như một quả bom bắn ra.
Một người đàn ông da trắng to khỏe như gấu trở thành mục tiêu đầu tiên của Nộ Lãng, người đàn ông da trắng hai mắt trợn tròn, hai tay bỗng vung ra, đánh về phía Nộ Lãng.
Sau hành động của Nộ Lãng, chín tay đấm còn lại như sói hoang ngửi được cơ hội, cùng nhau động, trước sau xông về phía Nộ Lãng, chuẩn bị nhân cơ hội bao vây Nộ Lãng.
Trong khoảnh khắc tất cả mọi người đều bị điều động tới, Nộ Lãng bỗng xoay người, cơ thể ở trên không tạo ra một đường cong ảo diệu, bả vai va vào người đàn ông da đen gầy bé đang xông tới ở cánh phải.
Hành động đột ngột thay đổi tuyến đường, đã làm loạn kế hoạch của tất cả tay đấm, các tay đấm vốn vây công Nộ Lãng, đều xuất hiện sự hoảng loạn ngắn ngủi.
Lúc này Nộ Lãng đã va rất mạnh vào tim của người đàn ông da đen gầy bé, người đàn ông da đen gầy bé kêu một tiếng rồi bay ngược ra ngoài, ở trên không phun ra máu tươi, khi ngã xuống lôi đài thì đã tắt thở rồi.
Sau một kích tất sát Nộ Lãng tiếp tục hành động, giơ cánh tay mỗi bên túm lấy một người da trắng có mái tóc vàng.
Người da trắng có mái tóc vàng hoảng sợ lùi lại, mắt thấy bản thân thoát được tầm với của cánh tay Nộ Lãng, lúc này dừng bước chân thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một giây sau, người da trắng với mái tóc vàng này sợ hãi cúi thấp đầu, thấy yết hầu của mình bị tay Nộ Lãng bóp gãy, thế nào cũng nghĩ không thông cánh tay của Nộ Lãng sao lại đột nhiên dài ra.
Các tay đấm còn lại trong mắt đều vụt qua một tia khó tin, vừa rồi mọi người đều thấy cánh tay của Nộ Lãng dài ra, điều này đã vượt qua cực hạn trong nhận thức của mọi người đối với con người.
“Ôi trời ạ, đây là biết pháp thuật sao? Tôi chỉ từng nghe nói Thúc Cốt Công gì đó, có thể khiến cánh tay dài ra mười mấy phân hơn nữa còn có sức chiến đấu, tôi trước giờ chưa từng nghe nói.”
Sở Trung Thiên vô cùng sửng sốt.
Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Cũng không có gì to tác cả, nước Thiên Trúc cổ đã từng lưu truyền công phu như này, trong nước cũng chắc có người biết, có điều bình thường đều là dùng cho ăn mày xin cơm gì đó.”
“Không phải chứ, xin cơm còn có võ thuật lợi hại như vậy? Những kẻ xin cơm đó nhiều năm trước đều là chặt đứt gân tay gân chân, hoặc là dùng chướng nhãn pháp, tuyệt đối sẽ không có loại công phu thật như này.”
Sở Trung Thiên thế nào cũng không tin có công phu như này còn đi ăn xin, làm cái gì không phải đều thơm tho hơn ăn xin nhiều sao.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.