🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 400: THU CHÚT LỢI ÍCH
Giọng nói từ trong điện thoại truyền ra, khiến tất cả mọi người trong sảnh tiệc đều bàng hoàng.
Không phải chỉ có mỗi một người là Lý Phàm chết ư, sao lại có tận sáu người chết?
“Mấy người nhìn kỹ cho tôi, sao lại là sáu người!”
“Chúng tôi nhìn thấy rất rõ ràng, đúng là 6 sáu người, mắt trợn ngược lên, một bộ dạng chết không nhắm mắt, chúng tôi không làm công việc này nữa, ông đi tìm người khác làm đi, thật sự quá đáng sợ!”
Những công nhân trực ở đó nói xong thì cúp điện thoại, lũ lượt tản ra tìm đường chạy.
Cố Thiệu Dũng xụ mặt nhìn thầy Trương, mang theo chút hoảng loạn gặng hỏi: “Thầy Trương, ông xem là chuyện gì xảy ra, tại sao lại là sáu người chết!”

Những cái khác chưa kể đến, chỉ riêng việc công trường có người chết tại đó đã làm Cố Thiệu Dũng gặp đủ chuyện, vụ việc này chắc chắn sẽ thu hút đội tuần tra can thiệp, sau khi đội tuần tra bắt tay vào điều tra sẽ không tránh khỏi việc phải phong tỏa công trường, đợi đến khi được dỡ phong tỏa cũng không biết là khi nào.
Coi như được dỡ phong tỏa, thì có việc như vậy xảy ra, cộng thêm lời Thầy Trương vừa nói thì e là sẽ không có ai dám nhận thi công công trình xây dựng ở đây nữa.
Cố Thiệu Dũng cảm thấy mình sắp khóc chết trong lòng mất, vốn muốn mượn thế thủ tiêu Lý Phàm, ai dè lại gây ra chuyện lớn như vậy.
Trong lòng Thầy Trương nhấp nhổm không yên, tự hỏi không biết có phải những người mình phái đi xảy ra chuyện rồi không, không thì làm sao có tận sáu người chết tại hiện trường!
Một tia hy vọng len lỏi trong mắt Cố Họa Y, cô vội vàng nhấc điện thoại bấm số của Lý Phàm. Ngay sau đó cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Lý Phàm vang lên.
“Vợ à, nhớ anh đấy à.”
“Anh, anh không sao chứ, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Anh đang ở ngoài cổng, sắp đến sảnh tiệc rồi.” Cố Họa Y ngẩng đầu nhìn ra ngoài sảnh tiệc, đúng lúc nhìn thấy Lý Phàm cùng Minh Đức đang đi vào.
Nhìn thấy Lý Phàm không bị làm sao, Cố Hoại Y rốt cuộc mới yên lòng.
Vẻ mặt của thầy Trương hết sức khó coi. Sáu thi thể kia rốt cuộc là như thế nào, thế là đã thành công dã tràng rồi.
Cố Thiệu Dũng lén nhìn sang thầy Trương, bắt gặp sắc mặt đen như đáy nồi của ông ta thì không khỏi ngán ngẩm thở dài.
Xem ra thầy Trương không xử được Lý Phàm rồi.
Lý Phàm cùng Minh Đức đi đến bên cạnh Cố Họa Y: “Lo cho anh à, anh là người trừng trị cái ác mà, mấy chuyện đại loại âm sát gì đó vốn dĩ là cái lão lừa đảo này già mồm nói láo.”
“Lý Phàm, cậu nên tôn trọng thầy Trương một chút, sao lại nói Thầy Trương là kẻ lừa đảo cơ chứ!”
Cố Thiệu Dũng lạnh giọng trách cứ.
Lý Phàm khẽ nhếch miệng, vỗ một phát vào sau gáy Minh Đức: “Nào, anh hãy lột bộ mặt thật của kẻ lừa đảo này cho mọi người cùng xem.”
Máu trong người thầy Trương trở nên đông cứng, Minh Đức là đệ tử đi theo ông ta mười mấy năm, biết tường tận đến bảy tám phần những trò mèo mà thầy Trương làm ra.
“Minh Đức!”
Thầy Trương hô to một tiếng.
“Đừng trách tôi thầy Trương ơi, tôi cũng không còn cách nào khác, Chúng ta làm nhiều điều khuất tất ắt sẽ gặp báo ứng. Tôi đã, đã đăng tất cả bằng chứng lừa đảo của ông lên mạng theo như lời anh Lý Phàm, hơn nữa còn chỉ đích danh tên thật của ông, bây giờ đội tuần tra đang trên đường tới đây.” Minh Đức nói với vẻ buồn bã.
Thầy Trương như bị rút cạn sức lực trong phút chốc, ngả ngửa trên ghế.
Cố Thiệu Dũng, Cố Thiệu Phong, cùng đông đảo khách mời đều nghe rành mạch, lập tức hồi phục tinh thần lũ lượt lôi điện thoại ra, lên mạng tra tin tức có liên quan đến Thầy Trương .
Rất nhanh, mọi người đều tìm thấy một đoạn video, nghe xong đoạn ghi âm đó, đều có thể chứng minh thầy Trương là kẻ lừa đảo.
“Đấy, đó đều là việc thầy Trương tiếng tăm lừng lẫy gây ra, đúng thật là một tên lừa đảo, lúc trước sao mình lại tin một tên lừa đảo được chứ.”
“Tôi đã nói mà, bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, làm gì có Địa Sư, Thiên Sư cơ chứ, đều là do mấy kẻ lừa đảo cố tình lừa người.”
“Lão Cố à, lần này ông đã đưa ra quyết định sai lầm rồi, tìm một tên lừa đảo đến gây rắc rối.”
Quần chúng mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, nghe thấy vậy bộ mặt già của Cố Thiệu Dũng trở nên đỏ au, chuyện tìm một tên lừa đảo đến xem phong thủy mà bị đồn ra ngoài, sau này Cố Thiệu Dũng sẽ trở thành trò cười trong giới mất.
Cố Thiệu Dũng vừa thẹn vừa giận, hung hăng nhìn chằm chằm Lý Phàm, không cảm kích Lý Phàm đã lột trần vụ lừa đảo để cứu vãn tổn thất mà ngược lại còn cảm thấy là Lý Phàm khiến ông ta mất hết mặt mũi.
Thầy Trương đưa tay ra dấu với Lý Phàm, căm hận nói: “Cậu nghĩ rằng bằng chuyện này có thể lật đổ được tôi, ta đây có núi dựa, chúng ta non nước nối liền, sau này chắc chắn sẽ còn chạm mặt!” Nếu đã bị lật tẩy, Thầy Trương cũng không tính lưu lại đây nữa, lúc này ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
Đám đệ tử ngồi bàn cạnh đó đồng loạt đứng dậy, ào ạt vây quanh Thầy Trương, hộ tống thầy Trương rời đi.
Lý Phàm đánh ngất Minh Đức, sau đó chắn đường đám thầy Trương .
“Lừa người xong định chuồn, sợ là không dễ như thế đâu.” Lý Phàm lạnh lùng lên tiếng.
“Cậu rốt cuộc muốn thế nào, cậu thật sự muốn đối đầu với tôi đến cùng đúng không, nội tình trong địa sư Trương gia chúng ta không như những gì cậu tưởng tượng đâu!”
Thầy Trương hít một hơi, phẫn hận quát.
“Haha, nội tình? Ông cũng xứng nhắc đến nội tình sao?”
Lý Phàm lắc đầu, trong mắt tràn ngập sư khinh bỉ.
Thầy Trương thấy thế cắn răng nghiến lợi: “Cậu muốn sao!”
“Ông lừa bao nhiêu người, cũng phải bàn giao chút gì đó chứ, tôi đại diện trước thu của ông chút lợi ích vậy!”
Hai tay Lý Phàm xòe ra, hung hăng quất về phía mặt Thầy Trương .
Bốp!
Thầy Trương ăn phải một cái tát, bị Lý Phàm đánh một phát ngã sõng soài xuống mặt đất, miệng phun ra nước bọt đầy máu, trong đó còn có thêm hai chiếc răng hàm trong.
Nhóm đệ tử nhìn thấy Thầy Trương bị đánh, lũ lượt lao về phía Lý Phàm.
“Dám đánh sư phụ của bọn tao, mày đúng là muốn chết!”
“Xử lí nó đi! Đánh cho nó đến cha sinh mẹ đẻ cũng không nhận ra được.”
Lý Phàm cười lạnh xông vào đám đệ tử của Thầy Trương, tựa như chú hổ dũng mãnh vây giữa đàn cừu, vung tay múa chân, chẳng mấy chốc đã đánh cho đám đệ tử mặt mũi bầm dập ngã lăn ra đất.
Đám người Cố Thiệu Dũng đều nhìn đến giật giật mí mắt, tim gan cuồn cuộn run rẩy, tất cả đều bị dọa sợ trước thế võ ngang tàng của Lý Phàm.
Lúc Lý Phàm chuẩn bị xử lý nốt tên cuối cùng, một đội tuần tra trang bị võ trang đầy đủ ào vào.
Đội trưởng đội tuần tra mỉm cười, lễ phép bắt tay với Lý Phàm.
“Rất cảm ơn anh Lý đã góp sức, chúng tôi mới bắt được tội phạm lừa đảo này, bây giờ đã rất nhiều người đến báo án rồi.”
“Đều là việc nên làm, đây cũng là nghĩa vụ của một công dân tốt.” Lý Phàm cười nói.
Đội trưởng đội tuần tra phất tay, cao giọng nói: “Bắt hết phần tử gian trá này đưa đi!”
Đội trưởng đội tuần tra phi đến còng tay Thầy Trương cùng đám đệ tử, áp giải họ ra ngoài.
Thầy Trương đang bị áp giải ra ngoài bỗng quay đầu lại, dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Lý Phàm: “Cậu chờ đấy cho tôi, rồi sẽ gặp quả báo ngay thôi!”
“Chờ quả báo của ông đó, đừng khiến tôi thất vọng là được.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Cố Họa Y đứng dậy, kéo kéo cánh tay Lý Phàm trầm giọng nói: “Sẽ không có chuyện gì chứ.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.