🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 377: BẮT CÓC CON GÁI CỦA TÔI?
Lý Phàm trợn ngược mắt, tay phải túm lấy cổ áo của Tần Kế Nghiệp nhấc lên.
“Anh nói cái gì? Con mẹ nó anh kêu người bắt cóc Xuyến Xuyến!”
“Cậu Lý cậu bớt giận, bớt giận, người của tôi không có làm gì Xuyến Xuyến cả, tôi biết sai rồi, cậu tha cho tôi đi, cậu có thể dẫn tôi đi xem Xuyến Xuyến, nếu như Xuyến Xuyến thiếu một cọng tóc thì cậu giết tôi đi.”
Tần Kế Nghiệp hoảng hốt xin tha, chỉ hy vọng Lý Phàm đừng tức giận mà hạ thủ, tốt xấu gì cũng nên cho anh ta một cơ hội.
“Được, nếu như Xuyến Xuyến thiếu một cọng tóc nào thì tôi diệt nhà họ Tần các anh.”
Lý Phàm mặt mày dữ tợn nói.
Trong lòng Tần Kế Nghiệp lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng những thủ hạ đó của anh ta không có làm chuyện gì quá đáng, nếu không Lý Phàm thật sự sẽ diệt cả nhà nhà họ Tần.

Diệp Trung Thiên dẫn người đi vào.
Nhìn thấy Lý Phàm túm Tần Kế Nghiệp mặt mày bất thiện, Diệp Trung Thiên trong lòng kêu lộp bộp.
“Cậu Lý, hai người đây là làm sao thế? Có gì từ từ nói.”
Diệp Trung Thiên và nhà họ Tần có giao tình không cạn, nhìn thấy bộ dạng hiện nay của Tần Kế Nghiệp, không nhịn được mà nói giúp một câu.
“Anh ta kêu người bắt cóc con gái của tôi.”
Lý Phàm nói rồi thì buông tay ra, Tần Kế Nghiệp không có phòng bị ngã ra đất.
Nghe thấy Tần Kế Nghiệp làm ra chuyện tìm chết như này, sắc mặt của Diệp Trung Thiên trở nên rất khó coi.
“Tiểu Tần, cậu làm như này là không đúng rồi, sao có thể kêu người bắt cóc con gái của cậu Lý chứ! Nếu như con gái của cậu Lý có chuyện gì, tôi chôn cậu trước!”
Diệp Trung Thiên giơ súng chĩa vào đầu của Tần Kế Nghiệp, dáng vẻ giống như một lời không hợp thì sẽ nổ súng.
Tần Kế Nghiệp nhăn mặt cười khổ nói: “Tôi là nhất thời bị ma quỷ mê hoặc tâm tính, tôi sai rồi, cậu Lý chúng ta vẫn là tới bệnh viện xem thử cô bé trước đi.”
Lý Phàm không nói tiếng nào lập tức đi ra ngoài, ai cũng biết lúc này Lý Phàm chắc chắn vô cùng giận dữ, không có một ai dám nhiều lời, đều lặng lẽ đi theo Lý Phàm ra ngoài.
Tần Kế Nghiệp trong lòng vô cùng thấp thỏm đi theo đằng sau Lý Phàm, nhìn thấy Lý Phàm đi về phía xe của mình, Tần Kế Nghiệp vội vàng chạy tới mở cửa xe ra.
“Cậu Lý cậu lên xe.”
Lý Phàm sau khi ngồi vào hàng ghế sau, Tần Kế Nghiệp ngồi ở vị trí ghế lái phụ, căn dặn tài xế lái xế tới bệnh viện.
Đám người Diệp Trung Thiên cũng lái xe chạy theo phía sau, một đội xe dài lũ lượt lái tới bệnh viện.
Đến bãi đỗ xe của bệnh viện, đám người Tần Kế Nghiệp, Diệp Trung Thiên còn có Lý Phàm đi về phía bệnh viện, một đám lính đánh thuê và sát thủ sát khí cuồn cuộn đi theo đằng sau, nhìn trông rất giống lão đại lên phố.
Người đi đường đều ngước nhìn, người đi đằng sau Lý Phàm đều lũ lượt tránh ra nhường đường, người gan nhỏ thậm chí nhanh chóng chạy ra đằng xa.
Đám người Lý Phàm tiến vào tòa nhà bệnh viện trong tiếng bàn luận của đám người thích hóng chuyện.
Thuần thục đi tới phòng bệnh của Xuyến Xuyến, bước chân của Lý Phàm càng lúc càng nhanh, cuối cùng bắt đầu chạy.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy Xuyến Xuyến ngồi ở trong đống búp bê vui vẻ chơi với hai người trung niên lạ mặt, Lý Phàm lúc này mới yên tâm.
Tần Kế Nghiệp cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm thấy may mắn người phái đi đều là thủ hạ giỏi dỗ dành trẻ con, nếu như đổi lại người thấy trẻ con là thấy phiền, sợ là lúc này đầu của anh ta sắp rơi xuống đất rồi.
Nhìn thấy Lý Phàm đi vào, Xuyến Xuyến ném con búp bê đang ôm xuống, rảo bước chạy về phía Lý Phàm.
“Ba, hai chú này kể chuyện cho con nghe, còn mang con ra ngoài chơi, mua cho con rất nhiều đồ ăn ngon cả đồ chơi nữa.”
Lý Phàm bế Xuyến Xuyến lên, cười tươi nhìn Xuyến Xuyến: “Xuyến Xuyến chơi có vui không.”
“Vậy chắc chắn là rất vui rồi, hai chú ấy nói là bạn của ba, có điều con trước đây chưa từng gặp hai chú ấy.”
“Ừm, bọn họ là bạn của ba.”
Lý Phàm nhìn sang Tần Kế Nghiệp, ý bảo Tần Kế Nghiệp mau chóng dẫn người cút đi.
Nể tình Xuyến Xuyến không có xảy ra chuyện gì, Lý Phàm quyết định tha cho Tần Kế Nghiệp một mạng, ở trước mặt con gái động thủ với Tần Kế Nghiệp, Lý Phàm cũng lo lắng sẽ để ám ảnh tâm lý cho Xuyến Xuyến.
Tần Kế Nghiệp cúi người, cúi người ba cái với Lý Phàm, sau đó dẫn thủ hạ của mình nhanh chóng rời đi.
Diệp Trung Thiên ra dấu tay cho Lý Phàm, tỏ ý mình đợi Lý Phàm ở bên ngoài, sau đó dẫn các lính đánh thuê cũng đi ra khỏi bệnh viện.
Lý Phàm bế Xuyến Xuyến ngồi ở bên giường, cầm một con búp bê chơi cùng Xuyến Xuyến.
Sau khi Xuyến Xuyến chơi một lúc, dựa vào trong lòng Lý Phàm chớp đôi mắt to nói: “Ba, con khi nào mới có thể đủ khỏe, con rất muốn về nhà ở với ba mẹ.”
“Sắp khỏe rồi, bác sĩ nói còn một tháng nữa, quá trình chữa trị cuối cùng của Xuyến Xuyến sẽ kết thúc, Xuyến Xuyến là một đứa trẻ con kiên cường, chúng ta tiếp tục kiên trì thêm một tháng nữa có được không.”
“Được, Xuyến Xuyến nhất định sẽ kiên trì.”
Xuyến Xuyến giơ nắm đấm nhỏ lên, đấm vào nắm đấm của Lý Phàm.
Lý Phàm chơi cùng Xuyến Xuyến cả buổi chiều, Xuyến Xuyến chơi có hơi mệt, nằm trên giường ngủ rồi.
Đắp chăn cho Xuyến Xuyến, Lý Phàm đóng kỹ cửa phòng bệnh lại, đi ra bên ngoài bệnh viện.
Diệp Trung Thiên ngồi ở cổng bệnh viện hút thuốc, nhìn thấy Lý Phàm đi ra, vội vàng đứng dậy: “Cậu Lý, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu.”
“Chuyện của núi Lão Ngõa? Bây giờ còn không thể nói cho anh được.”
Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Trong mắt Diệp Trung Thiên vụt qua thần sắc kích động, tuy Lý Phàm nói không thể nói, nhưng trong lời của Lý Phàm đã tiết lộ rất nhiều thứ rồi.
Chuyện từng xảy ra trên núi Lão Ngõa, chỉ có Diệp Trung Thiên biết, bây giờ Lý Phàm có thể biết Diệp Trung Thiên muốn hỏi chuyện của núi Lão Ngõa, đã rất thâm ý rồi.
“Tôi hiểu.”
Diệp Trung Thiên hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng nói: “Cậu Lý, tôi thấy bên chỗ con gái của cậu thiếu người bảo vệ, nếu như cậu có thể tin tôi, tôi bằng lòng dẫn các anh em thủ hạ bảo vệ con gái của cậu.”
Diệp Trung Thiên sâu sắc nhìn Diệp Trung Thiên, sau đó đưa kíp điều khiển bom cảm ứng ra.
“Làm phiền ông rồi, cái này ông cầm lấy đi.”
“Cảm ơn cậu Lý, tôi nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ Xuyến Xuyến, sẽ không để con gái của cậu chịu một chút thương tổn nào.”
Lý Phàm gật đầu, vỗ vỗ vai của Diệp Trung Thiên, đi tới bên đường bắt xe về công ty.
Đến công ty, Lý Phàm đi thẳng tới phòng làm việc của Cố Họa Y.
Nhìn thấy Cố Họa Y đang bận rộn trong phòng làm việc, trên mặt Lý Phàm xuất hiện nụ cười.
Cố Họa Y ngẩng đầu nhìn Lý Phàm, nũng nịu nói: “Anh nhìn em cười ngốc nghếch cái gì.”
“Anh vừa đi thăm Xuyến Xuyến rồi, Xuyến Xuyến nói xuất viện muốn ở cùng chúng ta.”
“Đó chắc chắn rồi, Xuyến Xuyến xuất viện không ở cùng chúng ta, còn ở cùng ai chứ, sao cảm giác anh hôm nay có hơi ngốc?”
Cố Họa Y nói đùa.
Lý Phàm gãi gãi đầu, cười he he ngồi ở bên cạnh Cố Họa Y, nhìn Cố Họa Y xử lý văn kiện.
Cạch.
Cửa của phòng làm việc bị mở ra, Cố Thiệu Dũng mặt mày âm trầm nhìn Lý Phàm, Cố Thiệu Dũng từ bệnh viện quay lại ôm bụng tức, đều là vì thương thế của Cố Tuấn Hào quá nghiêm trọng.
“Lý Phàm! Con trai tôi bởi vì cậu, bị đánh nhập viện, bây giờ bệnh viện đều đã thông báo tình trạng nguy hiểm rồi!”
“Có liên quan tới tôi sao? Lời vu khống này của bác, tôi có thể tìm cảnh sát rồi đó.”
Lý Phàm lạnh mặt nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.