🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 241: NGÀI VĂN TỚI RỒI?
Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy rụt người cúi đầu, nói không nói một câu nào.
Hai người đều cảm thấy rất là mất mặt, cũng vì Lý Phàm chính là loại bùn nhão nào thể bám được tường, khiến cả Vương Cẩn Mai và Cổ Thiệu Huy đều không thể phản bác những lời này.
Vương Tông Huyền nở nụ cười của kẻ thắng cuộc, cũng không tiếp tục trách móc mà cầm ly rượu bắt đầu kính rượu, khuấy động bầu không khí của tiệc mừng thọ. Dưới sự khuấy động của Vương Tông Huyền, bầu không khí của tiệc mừng thọ trở nên sôi nổi, khách khứa bạn bè đều vui vẻ, người ta liên tục đến nói vài câu chúc thọ ông cụ Vương.
Qua ba lần rượu, ăn đủ năm vị, cả Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành đều uống hơi nhiều, hai người nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về chỗ của Lý Phàm và Cổ Họa Y.

Có rượu trong người, thêm vào suy nghĩ kiểm thú vui, hai người cùng sinh ra ý định đi quấy rối.
Vương Tông Hằng cầm ly rượu rồi cầm thêm một chai rượu, loạng choạng đi tới chỗ Lý Phàm, Vương Tông Thành vội vàng đuổi theo, trên môi nở nụ cười chế giễu.
“Đồ vô dụng, mày đúng là không biết lễ phép gì sất, là em rể của bọn anh mà mày không biết kính mấy người anh bọn anh vài ly rượu à? Cần bọn anh tìm mày mà kính rượu mày đúng không?”
“Họa Y, thằng chồng vô dụng của em chẳng biết gì cả, em nói xem hôm nay nó làm bao nhiêu chuyện rồi, ít nhất phải phạt ba chai rượu, bảo thằng vô dụng này nhanh chóng mở nắp mà uống hết rượu phạt đi.”
Lý Phàm liếc mắt nhìn hai kẻ say bí tỉ, chẳng muốn phản ứng bọn họ.
Thấy Lý Phàm không để ý đến mình, Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành giận sôi máu não, thêm men rượu trong người, cơn giận dữ của hai người sắp bùng nổ rồi.
“Mẹ mày, cho mày mặt mũi mà mày không cần ư? Mày còn dám không để ý bọn anh, mày đúng là cái đồ muốn bị đánh mà. Mày mau uống hết chai rượu này, không thì hôm nay mày đừng có mong ra khỏi cánh cửa này.”
Vương Tông Hằng cầm chai rượu trong tay đến trước mặt Lý Phàm, dữ tợn nhìn Lý Phàm chằm chằm, nhất định phải khiến Lý Phàm uống rượu.
Vương Tông Thành đập lên gáy Lý Phàm, bất mãn hét: “Còn không mau uống à? Muốn bọn anh chờ mày đến khi nào đây? Tưởng mày là tai to mặt lớn nào à? Mày là cái thằng vô dụng thôi.”
“Tôi không uống rượu được.”
Lý Phàm lạnh lùng nói.
“Hahaha, mẹ mày đấy, mày đéo phải là đàn ông à? Rượu mà không cũng biết uống ư? Nói ra đúng là để người ta cười cho. Nếu mày không biết uống thì hai anh đây sẽ dạy mày uống, há mồm ra, để anh giúp mày uống chai rượu này”
Tay của Vương Tông Thành định cầm cằm Lý Phàm, muốn bóp miệng Lý Phàm ra, Lý Phàm nghiêng đầu tránh khỏi tay Vương Tông Thành.
Bộp!
Vương Tông Thành nặng nề vỗ lên bàn, tức giận nhìn Lý Phàm mà hét lên: “Cái thứ rác rưởi như mày, muốn chết đấy à? Dạy mày uống rượu mà mày còn dám tránh ư? Há mồm ra, để anh rót chai rượu này vào trong mồm mày!”
Cố Họa Y không nhìn nổi nữa, mày nhíu lại nói: “Hai anh đừng ồn ào nữa được không, muốn bắt nạt Lý Phàm thành thế nào nữa?”.
“Bắt nạt nó ư? Bọn anh bảo nó nhận lỗi thôi, Họa Y à, đồ điếm như em bảo vệ thằng vô dụng này quá rồi đấy, thằng vô dụng này có điểm gì tốt, chẳng lẽ kĩ năng giường chiếu của nó rất tốt, phục vụ em khiến em chẳng muốn dừng ư!”
“Kĩ năng giường chiếu của thằng vô dụng này sao mà giỏi được? Theo em thằng này là cái đồ ba giây, chắc là Họa Y em có sở thích khác người, ví dụ như gả cho thằng chồng vô dụng, sau đó cắm cho thằng vô dụng này một cặp sừng, cảm giác đó chắc là kích thích lắm nhỉ.”
Lời nói của Vương Tông Hằng và Vương Tông Huyền càng ngày càng quá đáng, Cố Họa Y tức đỏ cả mắt, ra sức trợn mắt nhìn hai người.
Trong lòng Lý Phàm cũng nổi giận, ánh mắt cực kì lạnh lẽo chăm chú nhìn hai người, hai tay đã siết chặt, định cho hai người họ một bài học.
Vương Tông Hằng nhìn ánh mắt của Lý Phàm, trong lòng hơi e ngại, vẫn kiên trì nói: “Cái đồ vô dụng này, mày đừng có nhìn anh kiểu đó, mày tưởng ánh mắt của mày có thể giết người à?”
“Khuyến mày tốt nhất là nên đàng hoàng lại, đây không phải là nơi mà mày có thể giương oai, thành thật uống rượu với bọn anh, nếu không mày chờ đó mà coi”
Vương Tông Thành theo đó mà uy hiếp. Lý Phàm đã hết kiên nhẫn, khi định vung nắm đấm đánh hai người một trận tơi bời thì quản gia vội vàng chạy vào nhà chính.
“Lão thái gia, ngài Văn tới rồi! Ngô Đạo Văn của Quan Nhân Đường tới rồi, ngài Văn mang đến một cặp cây Kim Ngân phát tài, mừng thọ lão thái gia”
Tiệc mừng thọ còn đang ồn ào náo nhiệt thì lập tức trở nên yên tĩnh! Sau ba giây im lặng, tiếng ồn ào còn hơn nữa, cứ như sự yên lặng ban nãy là vì bị người ta nhấn nút tạm dừng. Khách khứa đều ngạc nhiên khi Ngô Đạo Văn đến, ai cũng kích động bàn tán. “Ngô Đạo Văn, đây là người ngồi ghế đầu trong giới ẩm thực ở Hán Thành chúng ta, ngài Văn chính là người siêu cấp giỏi”
“Nghe nói nhà họ Văn là một trong Tứ Hùng của Hán Thành, không chỉ làm ăn lớn mà thủ đoạn còn siêu nhiều”
“Biết bao bữa tiệc của các gia đình tài phú hay người quyền quý đều đặt ở Quan Nhân Đường, đó cũng là vì có mặt mũi của ngài Văn, trong đó có không ít người bàn chuyện làm ăn thành công đều là nhờ sự giật dây của ngài Văn đó.”
“Lần này nhà họ Vương hãnh diện dễ sợ, ban nãy có ngài Lý thần bí tặng lễ quý chúc thọ, sau lại được ngài
Văn tự mình đến. Bữa tiệc mừng thọ hôm nay của ông cụ Vương, có thể lấy ra mà khoác lác cả mấy chục năm”
Khách khứa đều ngạc nhiên, người nhà họ Vương cũng ngạc nhiên, xưa giờ nhà họ Vương chẳng qua lại gì với Ngô Đạo Văn, ai ngờ được hôm nay Ngô Đạo Văn lại đích thân đến chúc thọ chứ! “Ai trong các con mời Ngô Đạo Văn vậy?” Ông cụ Vương nhìn con trai cả là Vương Kim Sơn rồi hỏi.
Người máu mặt như Ngô Đạo Văn chẳng thể nào không mời mà tới được, ông cụ Vương rất hiểu rõ thân phận địa vị của mình, biết mình không ngồi nổi lên cái ghế để Ngô Đạo Văn tự chạy đến nịnh hót được. Nhưng kết quả Ngô Đạo Văn lại tới rồi, ông cụ Vương đoán chắc là do nhà con cả tạo niềm bất ngờ cho mình giống như món quà của Vương Tông Huyền ban nãy, khiến ông cụ Vương rất ngạc nhiên và vui mừng.
Nhóm người Vương Kim Sơn đều dồn dập lắc đầu, cuối cùng ánh mắt của ông cụ Vương nhìn về Vương Tông Huyền: “Tông Huyền, đây có phải là niềm vui mất ngờ mà cháu dành tặng cho ông nội không?”
“Dạ không ạ, cháu không mời ngài Văn, giữa chúng ta và ngài Văn, cách xa nhau lắm” Vương Tông Huyền cười khổ nói.
Nhất thời ông cụ Vương cũng không nghĩ ra, chỉ đành vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón. Khách quý đến nhà thì phải bày tỏ sự xem trọng, vả lại nếu có thể giao hảo với Ngô Đạo Văn thì rất có ích và vô hại cho nhà họ Vương.
Vương Kim Sơn, Vương Kim Hải, Vương Tông Huyền cũng đi ra theo, cùng nhau đón Ngô Đạo Văn đến. Người nhà họ Vương chưa đi được hai bước thì Ngô Đạo Văn đã đi vào sảnh chính, vui vẻ chắp tay nói: “Đến mừng thọ ông cụ Vương, chúc ông cụ phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”
“Ngài Văn khách sáo quá, xin mời vào, mời ngài Văn ngồi ở bàn chính.”
Ông vụ Vương nhiệt tình mời. Ngô Đạo Văn đứng yên không nhúc nhích, mà nhìn quanh.
Ông cụ Vương lúng túng hỏi: “Ngài Văn, không biết tại sao anh lại đến tiệc mừng thọ của lão già này vậy?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.