🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 133: MIỄN PHÍ HÓA ĐƠN MƯỜI HAI TỶ Cậu Lý?
Mọi người sửng sốt, theo bản năng ngắm lại xem trong phòng bao này có ai họ Lý.
Không cần phải nghĩ nhiều, người đầu tiên mọi người nghĩ đến là Lý Phàm Vèo vèo vèo!
Mọi người đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Lý Phàm, cả đám đều cảm thấy sắp không thở nổi!
Hôm nay các vị nhân vật tai to mặt lớn đều phát bệnh gì thế này, sao ai cũng có liên quan đến Lý Phàm “Thức ăn này tặng cho Lý Phàm? Tổng giám đốc Ngô ông không nói đùa chứ, Lý Phàm có tài đức gì mà có thể để tổng giám đốc Ngồ tặng cho một bữa tiệc thịnh soạn thế này”
Gương mặt Cố Thiệu Huy run rẩy hỏi, nghĩ thâm, có phải tên Lý Phàm này lại làm ra chuyện xấu gì không Lý Phàm liếc nhìn Ngô Đạo Văn, lúc hai ánh mát chạm vào nhau, Ngô Đạo Văn lập tức hiểu ra ông phải đi rồi, nếu còn không chịu đi thì sợ là Lý Phàm sẽ nuốt sống ông mất.

“Thật sự không đùa, tôi còn có việc, xin lồi không tiếp được mọi, chúc mọi người ăn ngon miệng”
Ngô Đạo Văn hơi khom người đi ra khỏi phòng bao, đi được một đoạn cách phòng bao chừng mười mét rồi mới thở phào nhẹ nhõm Lúc nãy bị ánh mát của Lý Phàm đe dọa, một vị anh hùng kiêu ngạo như Ngô Đạo Văn vậy mà lại nín thở không dám hó hé gì “Làm người khó thật, tặng quà cũng khó khăn đến thế”
Ngô Đạo Văn nói thâm sau đó nhanh chóng đi mất Trong phòng bao vô cùng yên lặng, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Lý Phàm, cứ như trên mặt Lý Phàm có nở một bông hoa vậy.
Hoa Nhật Tâm vô cùng xấu hổ và bực bội, cảm thấy tất cả những gì anh làm ngày hôm nay đều làm nên cho Lý Phàm.
Nhưng anh là sinh viên du học nước ngoài, là một ngôi sao sáng đang từ từ dâng lên của giới đâu tư, anh đã thê muốn theo đuổi được Cố Họa Y, sao có thể làm nền cho tên Lý Phàm vô dụng này đượ!
c Vậy không phải có vẻ anh còn không băng một tên phế vật sao!
“Cái tên vô dụng kia, rốt cuộc anh đã làm gì, vì sao tổng giám đốc Ngô lại có thái độ như thế!”
Hoa Nhật Tâm lạnh lùng hỏi Lý Phàm không nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt đầy ý cười nhìn Hoa Nhật Tâm Cố Tuấn Hào vô bàn, tức giận nhìn Lý Phàm hỏi: “Đây có phải là Hồng Môn Yến không? Trước giờ phạm nhân trước khi bị chém đầu cũng sẽ được ăn một bữa ngon, nói không chừng chúng ta ăn xong bữa tiệc thịnh soạn mien phí này là sẽ bị chém đầu!”
Suýt chút nữa thì Lý Phàm đã cười ầm lên rồi, dùng ánh mat đầy thương hại nhìn Cố Tuấn Hào.
Cổ Bội Sam năm chặt lấy mặt bàn, mặt mày.
trảng bệch: “Đây rốt cuộc là có chuyện gì, một tên nghèo như Lý Phàm anh sao có thể làm cho tổng giám đốc Ngô tặng cho anh một bàn tiệc thịnh soạn thế này, anh nhất định phải giải thích rõ ràng cho chúng tôi!”
Cảm xúc táo bạo dân lây lan, tuy bữa tiệc thịnh soạn bày ra trước mặt, nhưng không có ai dám động đũa, mẹ nó ai biết được ăn xong rồi sẽ có hậu quả gì Hết người này đến người khác ép hỏi Lý Phàm, nhưng Lý Phàm lại không nói gì, ý cười trong mắt càng lúc càng dày đặc.
Cuối cùng Cố Thiệu Huy không nhịn được nữa, tức giận quát Lý Phàm: “Nói chuyện! Chuyện gì thế này!”
Ồ, lúc nãy không phải ba nói con không được nói chuyện, không phải con đang nghe theo lời ba sao”
Lý Phàm nhìn Gố Thiệu Huy với vẻ mặt vô tội.
Cố Thiệu Huy cảm thấy huyết áp của ông sắp.
lên đến 220 rồi, đang có xu thể vỡ mạch máu ngay.
trong một giây.
“Khốn nạn! Cậu có hiểu tiếng người hay không!
Bỏ đi, cậu mau giải thích xem giữa cậu và tổng giám đốc Ngô có chuyện gì, sao ông ta lại tặng một bàn tiệc đắt đến như vậy lại đây”
Cố Họa Y dùng chân huých nhẹ lên Lý Phàm, dùng mät ra hiệu Lý Phàm mau trả lời, đừng quậy nữa Lý Phàm nghiêm túc đáp: “Con đoán đây là tiệc bái sư của học trò con, bữa tiệc này con mượn hoa dâng phật, coi như tiệc chúc thọ cho ba, nếu mọi người không dám ăn thì để con ăn trước”
Nói xong, Lý Phàm nhìn lướt xung quanh, thấy mọi người đều im lặng không nói gì, không dám động đũa, vì vậy cảm đũa gắp một con bào ngư hai đầu đặt vào chén Cố Họa Y.
“Vợ mau tranh thủ lúc còn nóng mà ăn đi, trứng lòng đào bào ngư của Quan Nhân Đường làm chính cống lảm”
Cố Họa Y hơi giật khóa môi, cuối cùng cũng giấu những lời đang định nói vào trong lòng Cố Họa Y không tin lời giải thích của Lý Phàm lúc nãy.
Đừng nói Cố Họa Y không tin, mỏi người ngồi ở đây cũng không có ai tin.
Cho dù Hoàng Phúc Khánh có đạo đúc tốt, không cướp phòng bao này cũng coi như không tệ rồi, còn tặng cho anh một bàn tiệc hơn mười hai tỷ làm tiệc bái sư, đây rõ ràng là đang năm mơ.
Nhưng nếu không tin lý do này, cho dù mọi người có nghĩ nát óc thì cũng không biết được là vì sao Tuy Cố Thiệu Huy rất tức giận, nhưng thấy Lý Phàm ăn uống hãng say như thể, cũng chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng.
Ngô Đạo Văn đã dọn tiệc lên rồi, chác chân không thể trả trở về nữa, nếu lại còn không chịu ăn thì càng không phải là muốn làm Ngõ Đạo Văn mất mặt sao, cho nên cho dủ bàn tiệc này có vấn đề hay không thì đều phải ăn “Ăn đi, ăn đi, nếu tống giám đốc Ngô đã đưa đến, vậy chúng ta cứ ăn cho ngon thôi, một người nổi tiếng như tổng giám đốc Ngô cũng sẽ không làm ra mấy chuyện hạ độc, ăn xong rồi để Lý Phàm ở lại xử lý những thủ tục còn lại là được, dù sao thì cũng là tặng cậu ta.
€ố Thiệu Huy ném sạch trách nhiệm, đấy hết mọi chuyện lên đâu Lý Phàm, cho dù có chuyện gì thì cũng là Lý Phàm đi chịu chết Đám Gố Tuấn Hào thấy tướng ăn của Lý Phàm, lại nhìn bữa tiệc thịnh soạn trên bàn, bụng sôi ùng ục, mọi người không do dự nữa, cả đám câm đũa lên ăn.
Hoa Nhật Tâm là người ăn nhanh nhất, biến cơn giận thành sức ăn, nghĩ thâm ăn chùa không ăn thì phí, mặt mũi đã mất sạch rồi, vậy phải ăn nhiều vào để bù lại, nuôi quân dưỡng sức chờ cơ hội tốt khác Thỉnh thoảng Lý Phàm lại gắp đồ ăn cho Cố Họa Y, giống hệt như một tên cuồng chiều vợ.
Hoa Nhật Tâm ngôi đối diện nhìn mà vô cùng chua xót Vương Cẩn Mai nhíu mày, không vui nói: “Lý Phàm, cậu lo tự ăn đi, đừng có gắp tới gáp lui cho người ta, mấy món cậu gắp toàn là thứ Họa Y không thích ăn”
“Mẹ, con nhờ Lý Phàm gäp giúp con”
Cố Họa Y cúi đầu nói Trong lòng Cố Họa Y cảm thấy rất vui vì Lý Phàm liên tục gắp đồ ăn cho cô, nếu bây giờ Lý Phàm lại bị măng vì chuyện này thì trong lòng Cố Họa Y cũng có hơi áy náy.
Vương Cẩn Mai trừng mắt nhìn Cố Họa Y, than nhẹ rồi không nói gì nữa Ăn qua loa xong bữa cơm này, tuy một bữa tiệc thịnh soạn đang bày ra trước mãt, nhưng mọi người đều ăn trong lo lăng phập phòng, cũng không nếm được đồ ăn ngon cỡ nào.
Sau khi ăn cơm nước xong, mọi người trừng mät nhìn nhau, không có ai dám đứng dậy đi ra khỏi phòng bao.
Lý Phàm lau miệng, đứng dậy xoa bụng nói: “Ăn no rồi, tôi đi nói chuyện với nhân viên phục vụ.”
Lý Phàm đứng trước cửa gọi nhân viên đến, cười nói: “Tính tiên đi”
“Chào anh, tổng giám đốc Ngô đã miên phí toàn bộ chỉ phí trong phòng bao của anh”
“Vậy bây giờ chúng tôi có thể ra về ngay đúng không?”
“Vâng”
Cố Thiệu Huy đứng dậy, cau mày nói với Lý Phàm: “Cậu đi trước nhất dân đường cho mọi người”
Lý Phàm gật đầu, làm đầu tàu gương mâu đi ra ngoài, thuận lợi ra khỏi Quan Nhân Đường, cục đá trong lòng mọi người mới rơi xuống.
Đốt nhiên!
Một giọng nói vô duyên vang lên!
“Tên họ Lý vô dụng kia, anh đã nói muốn kiểm tra xem quần áo của anh có phải là hàng fake hay không!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.