🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 99: SÓNG NGẦM CHUYỂN ĐỘNG
Bên trong biệt thự, Sở Trung Thiên đang nói chuyện với mấy người thân tín.
Lần trước, bọn họ trừ tận gốc Hầu Nguyên Dũng, Sở Trung Thiên nhất thời nuốt không hết được phần bánh gato lớn như vậy, cần phải cố gắng thương lượng với các anh em.
Dù sao cũng là mười mấy khu vực, phía sau còn dính dáng tới quá nhiều lợi ích và mạng lưới quan hệ, anh ta phải thu dọn cho đàng hoàng.
Lúc này, Sở Trung Thiên thấy Tần Tư Hạ sốt ruột chạy vào thì nhíu mày hỏi: “Chuyện gì mà hoảng hốt thế?”
“Ông Thiên, ngài Lý bị bắt rồi.” Đầu Tần Tư Hạ đầy mồ hôi, sốt ruột nói: “Tôi vừa từ bên ngoài về, nghe các anh em nói là ngài Lý ở khách sạn Hương Tuyết Hải bị bắt vào trong cục.”
Sở Trung Thiên đứng bật dậy, tức giận gào lên: “Cô nói gì? Sao ngài Lý có thể bị bắt được? Bị bắt vì chuyện gì?”
“Nghe nói ngài Lý sàm sỡ phụ nữ và bị bắt tại trận. Nhưng căn cứ theo lời của các anh em, đó là người phụ nữ Mã Côn – một tên tép riu thôi. Tôi đã điều tra qua, mấy người này đều thuộc dạng không sạch sẽ, chắc chúng lập kế hãm hại ngài Lý.” Tần Tư Hạ nói cũng có vẻ sốt ruột.
“Mã Côn?” Sở Trung Thiên nghi ngờ lại ngang ngược nói: “Tôi chưa từng nghe qua người này. Gã dám động vào ngài Lý, gã muốn tìm chết rồi!”
Sở Trung Thiên trầm mặt xuống, ánh mắt như muốn giết người quát to: “Dẫn theo mấy người bắt tất cả bọn chúng lại. Đặc biệt là phải chiêu đãi thật tốt tên Mã Côn kia, hỏi rõ xem rốt cuộc là ai bảo gã làm thế! Còn nữa, gọi điện thoại cho Hướng Vĩnh Quốc, bảo anh ta lập tức thả người!”
Sở Trung Thiên hiểu rõ ngài Lý bị bắt, cả thành phố Hán Thành cũng sẽ lật trời!

Những người này đúng là cả gan làm loạn, dám bắt cả ngài Lý!
“Vâng, ngài Thiên!” Tần Tư Hạ xin rời đi.
Sở Trung Thiên cũng vội vàng đứng dậy và rời khỏi biệt thự, tự mình lái xe đi tới nơi nào đó.
Mà bên này, sau khi Lý Phàm bị bắt, Cố Họa Y vẫn luôn ở cùng một chỗ với Từ Thiên Hải, cố nghĩ cách.
“Anh Từ, lần này anh nhất định phải giúp Lý Phàm đấy. Anh ấy sẽ không làm loại chuyện đó đâu. Chắc chắn những người này cố ý vu oan thôi. Em sợ Lý Phàm sẽ xảy ra chuyện mất.”
Cố Họa Y khóc lóc, rất lo lắng cho Lý Phàm.
Từ Thiên Hải vừa an ủi vừa nói: “Họa Y, em yên tâm, anh chắc chắn sẽ cố gắng giúp đỡ hết khả năng trong chuyện này. Em đừng sốt ruột, để anh gọi điện thoại cho ba anh. Chắc ông ấy có quen biết không ít người.”
Cố Họa Y gật đầu, hai mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Bây giờ, cô cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Từ Thiên Hải.
Từ Thiên Hải giả vờ gọi điện thoại cho ba. Sau khi nói một thôi một hồi, sắc mặt Từ Thiên Hải cũng dần trầm xuống, nhăn mặt, nhíu mày.
Cố Họa Y thấy thế thì tim thắt lại, hỏi: “Anh Từ, sao rồi? Chú Từ có cách gì không?”
Từ Thiên Hải thở dài nói: “Họa Y, ba anh đã nhờ người đi hỏi rồi. Nhưng chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, tình hình cụ thể thế nào thì chắc hẳn phải chờ tới sáng mới biết được.”
Cố Họa Y cũng biết không dễ nhờ người nên gật đầu, vội vàng hỏi: “Anh Từ, có thể nhờ anh liên lạc với mấy người vừa rồi giúp em được không? Bọn họ muốn bao nhiêu tiền cũng được, em đều cho hết.”
Từ Thiên Hải im lặng. Anh ta càng như vậy, Cố Họa Y càng căng thẳng.
Một lát sau, Từ Thiên Hải mới nói: “Để anh thử xem.”
Cô không biết, lúc này trong lòng Từ Thiên Hải đang cười lạnh và đắc ý.
Bảo anh ta giúp Lý Phàm à?
Vậy chắc chắn là không được rồi. Anh ta hận không thể vĩnh viễn giam Lý Phàm ở trong tù. Như vậy, anh ta có thể tiếp cận Cố Họa Y mà không cần e ngại. Sau khi có được cô, anh ta sẽ giữ cô cho riêng mình!
Cùng lúc đó, trong phòng Vip đế vương của câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình.
Sở Trung Thiên đi theo cô thư ký ăn mặc gợi cảm cùng dáng người nóng bỏng.
Sở Trung Thiên cúi người, vẻ mặt cung kính nhìn Tiền Phúc đang ngồi trên ghế làm việc trước mặt.
“Tiền lão, ngài Sở tới rồi.” Cô thư ký nói với giọng trong vắt.
Tiền Phúc ngẩng đầu lên nhìn Sở Trung Thiên, mỉm cười hỏi: “Tiểu Sở à, sao muộn thế này còn tới tìm tôi vậy? Có chuyện gì à?”
Sở Trung Thiên hơi bối rối, cúi đầu và vội nói: “Tiền lão, xảy ra chuyện rồi. Ngài Lý bị bắt.”
“Hả?”
Tiền Phúc ngẩn người, sắc mặt lập tức suy sụp, trầm giọng hỏi: “Cậu chủ nhỏ bị bắt à? Bị ai bắt vậy?”
Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, một thư ký hốt hoảng đi vào và nói: “Tiền lão, cậu chủ nhỏ bị người ta cố ý vu oan là cưỡng bức phụ nữ, đã bị dẫn đi.”
Trong nháy mắt, cả phòng tràn ngập hơi lạnh và một cơn giận đáng sợ!
Người ta có thể cảm giác được bầu không khí này. Trên người Tiền Phúc phát ra khí thế làm người ta khiếp sợ!
“Ai làm?”
Rầm một tiếng!
Tiền Phúc đột nhiên nổi giận, vỗ mạnh xuống bàn làm việc và đứng phắt dậy, hai mắt trợn trừng giống như chuông đồng!
Sở Trung Thiên sợ tới run rẩy, suýt nữa thì không đứng vững. Anh ta chưa từng thấy Tiền Phúc tức giận như vậy.
Cho tới nay, ông già này vẫn luôn nhã nhặn và rất dễ gần.
“Đã điều tra ra được là mấy tên du côn. Người dẫn đầu tên là Mã Côn. Vẫn chưa điều tra ra được là ai đứng phía sau.” Người thư ký kia vội vàng trả lời.
“Gọi điện thoại vho Hướng Vĩnh Quốc, bảo cậu ta lập tức thả người, đồng thời nghiêm khắc điều tra kẻ đứng phía sau!”
Tiền Phúc mắt híp nói với giọng điệu lạnh lùng!
Ở khu biệt thự Ngự Long Loan trong khu vực lớn Sở Châu.
Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi với dáng vẻ oai vệ mặc trang phục đời Đường đang ngồi đánh cờ với một người đàn ông mặc quân phục màu xanh.
Nhìn ra xa, có thể thấy được trong ngoài biệt thự này có hơn mười người đàn ông mặc quân phục đang đặc biệt nghiêm túc canh gác ở các cửa ra vào.
Đúng lúc này, một chiến sĩ vội vàng chạy tới, cúi xuống ghé bên tai người đàn ông mặc trang phục đời Đường nói vài câu.
Cạch!
Quân cờ trong tay ông ta bị bóp nát!
Ánh mắt người đàn ông mặc trang phục đời Đường này chợt lạnh, quát: “Đám công an Hán Thành làm ăn kiểu gì không biết? Chuyện như vậy còn chưa điều tra rõ ràng đã bắt người linh tinh. Mau gọi điện thoại cho Hướng Vĩnh Quốc, bảo cậu ta lập tức thả người!”
Người này đột nhiên nổi giận!
Trong sân, sát khí và uy nghiêm do nhiều năm chinh chiến trên sa trường tăng vọt!
Người đàn ông mặc quân phục ngồi đối diện hỏi: “Quân Thần Đường*, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
*Quân Thần: một chức vụ và quân hàm, không phải tên.
Người đàn ông mặc trang phục đời Đường hừ lạnh một tiếng, chỉ vào người đàn ông hơn ba mươi tuổi đối diện nói: “Người cậu dẫn theo trước đây, bây giờ thì giỏi rồi, trở thành con dao của người ta. Cậu biết cấp dưới của cậu ta bắt ai không?”
Bây giờ Đường Nguyên Trung rất tức giận, cả người đầy phẫn nộ.
Hán Thành này quả thật lật trời rồi!
Ngay cả người kia cũng dám bắt, đây là vội chạy đi đầu thai à?
“Ai?” Người đàn ông mặc quân phục đối diện nhíu mày.
Có thể khiến Quân Thần Đường đột nhiên nổi giận như vậy thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì lớn rồi.
Đường Nguyên Trung lạnh lùng nói: “Lý Phàm của Long Môn.”
Cạch!
Quân cờ trong tay người đàn ông đối diện rơi xuống bàn cờ nhưng anh ta không để ý tới chuyện gì khác, vội vàng đứng lên nói: “Quân Thần Đường, tôi sẽ đi xử lý ngay.”
Muốn chết, muốn chết rồi!
Ngay cả người đó cũng dám bắt, cấp dưới của Hướng Vĩnh Quốc quả thật muốn chết rồi!
Cùng lúc đó, trong viện tư pháp của thành phố Hán Thành, Tào Hoa Chính với mặt chữ điền đang ngồi ở trong phòng làm việc mình, ngồi đối diện chẳng phải là ai khác mà chính là Từ Thiên Hải.
Anh ta cầm một hộp trà và tươi cười nịnh nọt nói: “Đội trưởng Tào, đây là dành cho ngài. Bình thường ngài làm việc chịu áp lực lớn, đây chính là Bích Loa Xuân hàng loại ngon nhất đấy.”
Tào Hoa Chính liếc nhìn rồi phất tay nói: “Tổng giám đốc Từ cầm về đi. Tôi không nhận thứ này đâu.”
Từ Thiên Hải cười ngượng ngùng nhưng không xoắn xuýt nữa, nói thẳng vào điểm chính: “Đội trưởng Tào, ngài xem, chuyện bạn học kia của tôi nên xử lý thế nào?”
Tào Hoa Chính liếc nhìn Từ Thiên Hải và mỉm cười, hỏi: “Tổng giám đốc Từ, cậu muốn xử lý thế nào?”
Muộn thế này mà Từ Thiên Hải còn cầm theo đồ chạy tới đây.
Cậu ta chắc chắn phải có chuyện.
Từ Thiên Hải mỉm cười, nói: “Đội trưởng Tào, tôi biết ngài đang lo lắng chuyện con trai ngài tới trường. Gần đây tôi thấy một căn nhà có sân thượng trong khu trường học lại nằm ở trung tâm thành phố. Tôi cũng đã đưa chìa khoá cho chị dâu rồi. Nếu không ngài gọi điện cho chị dâu trước?”
Tào Hoa Chính ngẩn người rồi nhíu mày nhìn Từ Thiên Hải một lát, sau đó vội vàng gọi điện thoại cho vợ mình: “Lệ Mai, có phải em nhận chìa khóa của người ta không? Mau trả lại cho anh!”
Bên kia điện thoại, Triệu Lệ Mai đang vui sướng khoe với mấy chị em là mình lấy được một căn phòng ở trong trường học còn ở trung tâm thành phố. Vừa nghe Tào Hoa Chính nói vậy, bà ta lập tức mắng ngược lại: “Sao tôi phải trả lại, người ta tặng cho tôi cơ mà! Tôi không trả đấy! Anh tăng ca cả ngày không chịu về nhà, anh ở cùng con trai anh được mấy ngày chứ? Anh không quân tâm tới chuyện học hành của nó, bây giờ hung dữ với tôi làm gì? Anh có bản lĩnh thì kiếm một phòng trong khu trùng học cho con trai chúng ta đi!”
Tút!
Bên kia đã bị cúp máy.
Mặt Tào Hoa Chính trầm xuống, nhìn Từ Thiên Hải một lát mới hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.