CHƯƠNG 13: ÂM MƯU CỦA CỐ TUẤN HÀO
Con mắt của Lý Phàm như là muốn nứt ra, trước mắt không phải là ai khác mà chính là Cố Tuấn Hào.
Trên mặt của Cố Tuấn Hào tràn đầy nụ cười đùa cợt, chân mày hất lên, dùng cái mũi mà nhìn người, ngang ngược càn rỡ: “Ôi, Lý Phàm bây giờ cậu hay quá nhỉ, còn dám nói như vậy với ông đây nữa?”
Bốp!
Cố Tuấn Hào đạp một đạp đạp thẳng vào trong ngực của Lý Phàm.
Lý Phàm lui ra phía sau mấy bước, gương mặt lạnh lùng che ngực.
Mẹ Lý xông lên gọi: “Phàm, con không sao chứ?”
“Mẹ, con không sao đâu.” Lý Phàm vội vàng giữ chặt mẹ mình lại.
Anh không hi vọng mẹ mình sẽ can thiệp vào chuyện này, cái này có vẻ như là Cố Tuấn Hào cố ý đến đây để gây chuyện.
“Cậu… cậu Cố, nếu như Phàm có chỗ nào có lỗi với cậu thì tôi thay nó nói xin lỗi với cậu, xin cậu bỏ qua cho nó, nói như thế nào thì Phàm cũng là con rể của nhà họ Cố
Mẹ Lý nén giận nói với Cố Tuấn Hào, cố gắng nặn ra nụ cười.
Cố Tuấn Hào chau lông mày lại, lạnh lùng nhìn mẹ Lý, quát mắng: “Cút đi, con mẹ nó bà là cái gì chứ hả, một người mẹ vô dụng còn là một người đang chờ chết, có tư cách gì để tôi bỏ qua cho cậu ta?”
Dứt lời, Cố Tuấn Hào giơ một bàn tay lên muốn tán lên trên mặt của mẹ Lý.
Lý Phàm gấp gáp.
Trên đời này không có một ai có thể ăn hiếp mẹ của mình.
Mẹ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/603504/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.