CHƯƠNG 2: TÔI LÀ HÀO MÔN.
Chỉ bởi vì mình không làm được gì, chỉ vì mình là một tên phế vật, là một tên ở rể.
Nghe thấy thanh âm yếu ớt khiến người ta đau lòng của con gái, Lý Phàm siết chặt nấm đấm, nói: “Tôi sẽ góp đủ tiền.”
Nghe thấy lời này, đôi đồng tử của Cố Họa Y chợt phóng to ra, trái tim khẽ run rẩy, nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Lý Phàm.
Anh, hóa ra vẫn còn có dáng vẻ của đàn ông.
Lý Phàm quay người, nghiêm túc mà nhìn Cố Họa Y đã lập tức nghiêng đầu lau nước mắt kia, sau đó rời khỏi bệnh viện trong tiếng trách cứ của đám người.
“Ông cụ, ông xem kìa, tên Lý Phàm này thật sự là quá hỗn xược rồi.”
“Đúng rồi đó ông nội, tên phế vật dó mà lại dám không nghe lời của ông!”
Người nhà họ Cố, lập tức đem quạt ra thổi lửa.
Ông cụ Cố cũng chỉ lắc đầu, không nói gì cả.
Lý Phàm có thể gom góp được nhiều tiền như vậy sao?
Ha ha!
Cố Họa Y nhìn bóng lưng Lý Phàm rời đi, trong lòng rất bất lực.
Mình tuy là cháu gái của nhà họ Cố, nhưng đại quyền tài chính đều nằm trong tay của mẹ, hơn nữa lần này là mệnh lệnh của ông cụ, cho dù mình có chút tích góp thì cũng không thể lấy ra được.
Cửa ngân hàng, Lý Phàm và Vương Siêu đứng cùng nhau, Vương Siêu cao cao gầy gầy lấy ra 600 triệu, dùng một túi vải đựng kỹ đưa cho Lý Phàm, nói: “Cầm lấy mà dùng trước đi, không cần gấp trả cho tôi.”
Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/603493/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.