Chương trước
Chương sau
Khi Tiếu Oánh Ức vừa mở mắt ra thì đã thấy Diệp. Thanh, cái anh chàng này còn kéo một chiếc ghế lại ngồi trước sô pha, hai tay chống cảm, đang nhìn cô chảm chằm.

Chỉ trong chốc lát, trên gương mặt Tiếu Oánh Ức. đã hiện lên màu đỏ ứng.

"Ôi trời... Vợ à, em đỏ mặt rồi" Diệp Thanh hưng phấn nói, cứ như thể phát hiện ra đại lục mới.

'Vợ mình lại có thêm một biểu cảm nữa rồi, tuyệt quá!

Tiếu Oánh Ức liếc Diệp Thanh một cái rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cau mày hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Hơn mười giờ rồi!"

"Tôi ngủ tận hơn năm tiếng sao?" Tiếu Oánh Ức. hơi kinh ngạc.

Trong khoảng thời gian này, chất lượng giấc ngủ của cô lúc nào cũng tệ, khỏi cần nói, cho dù bây giờ có. là giờ đi ngủ tối thì cô ngủ được hơn bốn tiếng đã là khá ổn rồi.

Sao hôm nay cô lại ngủ lâu như vậy chứ?

Tiếu Oánh Ức hơi không hiểu lầm.

"Vợ à, em mệt mỗi quá, sau này đừng cật lực như. vậy nữa, nếu không thì cơ thể không chịu nổi đâu” Diệp Thanh có hơi đau lòng nói.

Được người khác quan tâm, trong tim Tiếu Oánh Ức nổi lên chút gợn sóng, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác ấy, có vẻ cũng tuyệt đó.



Tiếu Oánh Ức nhìn Diệp Thanh thật sâu, rồi nói: “Chúng ta về nhà đi!

"Được"

Tiếu Oánh Ức vừa lái chiếc BMW của mình vào Nguyệt Lượng Loan thì đôi mắt Diệp Thanh nheo lại, sắc mặt cũng u ám đi.

"Sao vậy?" Tiếu Oánh Ức nghỉ ngờ hỏi

"Không có gì!" Diệp Thanh nở nụ cười xán lạn, nói: "Vợ, anh xuống xe trước, em lái về một mình đi, một lát nữa anh sẽ quay về”

"Anh đi làm gì thế?"

"Vợ à, em đang quan tâm anh đó sao?" Diệp Thanh phấn khích hỏi.

Trong một năm qua, từ đó đến giờ mỗi lăn anh đi ra ngoài Tiếu Oánh Ức đều sẽ không hỏi anh đi có việc gì, hôm nay là lần đầu tiên cô hỏi, thế này là có tiến. triển rồi, sao mà Diệp Thanh không vui cho được?

"Ai thèm quan tâm chứ?”Tiếu Oánh Ức trợn mắt, sau đó cô đột nhiên đạp phanh, thờ ơ nói: "Anh có thể xuống xe rồi."

"A... Ừ!" Diệp Thanh cũng không vội xuống xe luôn mà vừa cười vừa nói: "Vợ à, thật ra nếu em quan tâm anh thì có thể nói thẳng ra, anh cũng không để bụng. đâu”

" y... Anh không để bụng nhưng tôi thì có!"

"Ha ha... Vợ, dáng vẻ em lúc tức giận trông đẹp thật”

"Xuống xe!” Tiếu Oánh Ức nói to hơn.



"Ha ha... Anh xuống liền đây, vợ, em đừng nên tức giận, sẽ có nếp nhãn mất."

“Ai cần anh lo chứi" Tiếu Oánh Ức trừng mắt nhìn Diệp Thanh, thấy thằng nhóc này xuống xe rồi thì nhấn ga một cái, chiếc BMW gầm rú phóng đi Tiếu Oánh Ức đột nhiên cảm thấy lúc thẵng nhóc

này bị câm còn tốt hơn, ít nhất sẽ không nói nhảm hết chuyện này đến chuyện khác như bây giờ.

...

Bệnh viện Trúc Thành.

Lư Vận Cầm hỏi Bạch Thừa Sơn: "Ông Bạch à, hẳn là Häc Lang đã tìm thấy thằng đần ở rể nhà họ Tiếu rồi chứ?"

Bạch Thừa Sơn vỗ nhẹ lên cánh tay Lư Vận Cầm, đáp: "Vợ à, bà cứ yên tâm đi, với khả năng của Hắc Lang thì đối phó với một thãng ngu ở rể hoàn toàn. không thành vấn đề”

"Nhưng mong là đừng xảy ra chuyện gì bất trắc, theo như những người chứng kiến ở Thiên Hương Các nói thì thãng đần ở rể kia thật sự bản lĩnh, liệu Hắc Lang có đối phó được không? Lư Vận Oăm có hơi bận tâm nói.

"Tôi rất yên tâm để Hảc Lang làm việc, trước kia cậu ta từng làm lính đánh thuê nhiều năm ở nước ngoài, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tôi phải bỏ rất nhiều tiền ra thuê cậu ta, chẳng phải đối phó với một thẳng ngu ở rể chỉ dễ như trở bàn tay hay sao?”

"Thế thì tốt rồi!"

...

'Vừa xuống xe nụ cười trên gương mặt Diệp Thanh nhanh chóng tắt ngúm, anh từ từ đi đến một góc khuất mà hệ thống giám sát của khu dân cư không thể quay được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.