Mặc dù Tiếu Oánh Ức đang trách móc Diệp Thanh, nhưng trong lòng Diệp Thanh cũng cảm thấy rất vui, cuối cùng thì vợ cũng không còn đối xử với anh bằng thái độ thờ ơ bất biến nữa rồi.
Ừm... Vẻ mặt u oán là một loại tiến bộ.
Diệp Thanh cũng cảm giác được quan hệ giữa mình và vợ đã có một bước tiến lớn, đó là một chuyện tốt!
Cũng không biết anh lấy đâu ra sự tự tin này nữa? Diệp Thanh xua tay, không thèm để ý nói: "Vợ yêu, không sao đâu!"
"Anh nói không sao thì là không sao chắc?" Tiếu Oánh Ức không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Ha ha... Mắt trắng dã, trên mặt lại hiện ra một vẻ mặt mới, tốt, có tiến bộ.
Diệp Thanh khế cười, sau đó cong môi nói: "Lòng dạ của mấy người này đã không còn ở Tiếu thị nữa rồi, giữ lại không chỉ không có tác dụng mà còn có thể dẫn đến ảnh hưởng tiêu cực, đã khai trừ thì khai trừ sạch đi, không còn ai thì lại tuyển dụng thêm lần nữa là được."
"Haizz... Có dễ tuyển như vậy đâu!" Tiếu Oánh Ức thở dài một hơi.
Cô cũng biết Diệp Thanh nói có lý, lòng người mất có giữ lại thì cũng vô dụng, nhưng tình hình hiện tại của Tập đoàn Tiếu thị rất nguy cấp, không có ai lại nộp đơn xin việc đến làm ở một công ty sắp phá sản cả.
"Vợ yêu, em đừng lo, không đến hai ngày, anh tin là sẽ có rất nhiều nhân tài đến xin việc vào Tiếu thị."
Tiếu Oánh Ức nhìn thoáng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat-cua-tong-tai/3415733/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.