3 hôm sau, cô cùng với anh lên cục dân chính thành phố. Người đề nghị việc này là An Nhu. Cô muốn hoàn thành mọi thứ thật nhanh. Phải kết hôn trước khi Phó Tử Du chính thức cho mọi chuyện an bài.
-Em chắc chứ.
Cô vừa nhìn anh lái xe vừa cười tươi.
-Em chắc chắn.
Hai người nắm tay nhau, sánh bước bên nhau bước vào cục dân chính. Hôm nay ở đây có rất nhiều người đến đăng kí. Nhưng cô và anh chính là hai điểm sáng nổi bật nhất. Cô mặc váy trắng dài. Điểm thắt eo tinh tế. Cổ váy hình chữ V. Tóc búi cao. Trang điểm kĩ càng. Còn anh mặc cảnh phục. Sao trên vai lấp lánh. Huân chương treo trên ngực áo lên tôn lên vẻ cao quý. Trông cô và anh như tiên đồng ngọc nữ. Dù nhìn ở góc độ nào cũng đều rất đẹp đôi.
Khi hoàn tất các thủ tục, cô và anh được vào phòng đọc lời thề.
-Thiệu Bác Văn xin hứa yêu An Mạn Nhu suốt đời. Mãi mãi chung thuỷ. Một lòng một dạ. Vĩnh viễn không rời.
Khoảnh khắc anh đọc lời thề, cô đã bật khóc. Người đàn ông mà cô từng muốn giết hại nay lại là người cô yêu nhất. Là người sẽ kề bên gối cùng cô mỗi đêm. Sẽ là bố của những đứa con do cô sinh ra. Nghĩ đến những viễn cảnh ấy, tim cô không kìm được mà đập càng ngày càng nhanh hơn.
-An Mạn Nhu xin hứa sẽ dành cả đời cho Thiệu Bác Văn. Gắn bó cho đến hơi thở cuối cùng. Xin hứa ngoài Thiệu Bác Văn sẽ không có thêm bất kì người nào khác. Xin hứa!
Sau lời thề của cô, anh mỉn cười. Lòng anh từ đó đã nở hoa. Khi cô đồng ý làm người yêu anh, một hạt giống được ươm mầm. Và ngày hôm nay chính là ngày nó nở hoa.
Rất nhanh chóng hai quyển sổ chứng nhận được bàn giao cho cô và anh. Người chứng nhận còn đùa rằng:
-Con của hai vị chắc chắn sẽ là những người xuất chúng.
Anh mỉm cười, cảm ơn rồi xoa đầu cô. Cùng cô bước ra xe.
Thật lòng anh mong con của họ sẽ giống cô. Bởi vẻ ngoài của cô thật khiến người ta mê mẩn. Vả lại khi còn bé cô cũng rất khả ái, dễ mến. Không phải tự nhiên mà anh biết đến cô khi bé. Điều này anh đã giữ trong lòng suốt hai mươi năm. Chờ ngày bước vào lễ đường sẽ nói cho cô biết.
Khi anh chở cô về trạm thì đã thấy nhiều xe tải chuyển đồ dừng ở đó. Các món đồ từ phòng nghiên cứu cũng đang được lần lượt chuyển ra. Nhanh chóng xuống xe, cô lao vào bên trong. Thấy Ân Tĩnh đang kéo va li ra bên ngoài.
-Chị Tĩnh. Chuyện này là sao?
Ân Tĩnh dừng lại. Đấm đấm vào lưng, trả lời:
-Nhu Nhu à. Em mau vào dọn phòng đi. Vừa có công văn yêu cầu chuyển đi trong ngày hôm nay. Sao mà gấp thế không biết.
Theo lời đàn chị, cô vào thu dọn đồ đạc. Kéo theo 4 vali to ra ngoài. Anh giúp cô bỏ ra sau cốp xe, trên đường về học viện, cô không thể không ngừng suy nghĩ.
Đột ngột bắt dời đi sớm như vậy, không phải chuyện cô kết hôn, hắn đã biết rồi đấy chứ? Người chết tiệt này. Thật sự biết cách dồn con người ta đến bờ vực sụp đổ. Nhưng hắn càng thế cô càng không để hắn được toại nguyện. Vừa vào đến phòng nghỉ, cô ngay lập tức lấy máy tinh ra, soạn một email dài gửi cho giáo sư.
Mà nội dung tiêu đề chỉ vỏn vẹn vài chữ: “Đơn xin bảo lưu kết quả nghiên cứu”
Nói là đơn xin vậy thôi. Nhưng ngay cả khi nó không được chấp thuận, cô vẫn bỏ dở. Tính mạng của anh quan trọng hơn mọi thứ. Dù sao cô cũng là người có tài, không nơi này thì sẽ là nơi khác. Không lo thiếu chỗ học hành.
Bác Văn đã đi họp để thảo luận về tình hình trong học viện gần đây. Cô dựa lưng vào ghế, sau khi bấm nút gửi đi liền nghĩ xem tiếp theo mình sẽ làm gì. Bỗng nhiên có điện thoại gọi đến. Với trí nhớ của mình, cô chắc chắn rằng đây là số điện thoại cá nhân của Phó Tử Du.
- Có chuyện gì?
Bỏ qua phần chào hỏi cơ bản, cô trực tiếp thô lỗ vào đề. Hắn cũng không lấy gì làm tức giận. Bởi hắn biết cô là người thông minh, đối với những chuyện gần đây, ít nhiều cũng biết là do hắn làm.
-Em muốn bảo lưu vì anh ta à? Muốn đổ công sức nâng đỡ của nhà họ Phó chúng tôi xuống biến vì kẻ hiếp dâm rồi giết người sao?
Nghe đến 4 chữ “hiếp dâm giết người” trong lòng cô lập tức trỗi lên sự tức giận. Không để tâm đến việc ở đầu dây bên kia là Phó Tử Du, cô lập tức hét lên:
-Anh câm miệng vào cho tôi. Anh ấy là người tồt. Không phải kiểu sẽ làm ra loại chuyện không bằng cầm thú ấy. Thiệu Bác Văn là một cảnh sát chính trực. Anh ấy là người có thể hiên ngang mà sống. Không phải loại dùng thủ đoạn thao túng như anh. Phó Tử Du, anh không có quyền phán quyết anh ấy.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng sau một màn trút giận của cô. Rồi đột nhiên cô nghe thấy tiếng cười lạnh:
-Anh không phán quyết anh ta. Anh trực tiếp hành hình.
Nói đến thế cả hai bên lại lập tức chìm vào im lặng.
Hắn vừa nói hành hình anh. Tức là giết chết anh. Khi nào? Ở đâu? Cô phải làm gì?
-Anh nói vậy là ý gì?
-Anh tin là em hiểu. Và em nên nhớ, việc em ở lại cũng không chống đỡ được bao nhiêu phần cho anh ta đâu. Như em đã biết, họng súng là vô tình, người bóp cò là chủ ý.
Cô lập tức hiểu ra. Hắn đang cảnh cáo cô. Đồng thời dự báo cho cô về một viễn cảnh thảm khốc. Muốn cô rút lui vì mấy lời vô thưởng vô phạt này sao?
Thật quá hoang đường.
-Anh nghĩ tôi có sợ những gì anh vừa nói không? Anh Phó, anh đánh giá tôi quá thấp rồi.
-Bảo trọng.
Hắn thả ra hai từ ấy rồi tắt máy. Cô biết rằng sau cuộc điện thoại này, mọi thứ sẽ chính thức bắt đầu. Hắn đã khai màn, súng đã lên nòng, cô cũng phải bắt đầu ứng phó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]