🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thoát khỏi những kỉ niệm cũ, gối cô đã ướt đẫm. Chẳng biết là mồ hôi hay nước mắt. Hoặc cũng có thể là cả hai. Lần nào nhớ về những thứ ấy, thân thể cô đều không kìm nén được mà run rẩy.

Quá kinh khủng. có lẽ dù chết đi cô cũng chẳng thể bình thản mà đối mặt được.

Nhớ lại cuộc hẹn với Thiệu Bác Văn, cô vội vàng mở điện thoại. Vẫn may còn sớm. Rời khỏi giường, An Nhu thong thả đi tắm gội. Tâm trạng có vẻ đã khá hơn. Thậm chí trong vô thức cô còn ngân nga một vài câu hát:

“Nếu có thể em sẽ không để cuộc đời mình lạc lối. Nếu có thể em muốn giữa chúng ta không có hai từ lừa dối.”

Đang trang điểm bỗng điện thoại của cô rung lên. Thông báo có cuộc gọi đến. Bấm máy và bật loa ngoài. Không thèm nhìn là ai đang gọi, cô hờ hững nói:

-Xin chào tôi là An Mạn Nhu. Cho hỏi ai vậy?

-Cô An không lưu số anh sao?

Giọng của Thiệu Bác Văn. Cô vội vã ngồi thẳng lưng mặc dù không có ai ở đó. Chắc là phản ứng tự nhiên khi con người ta căng thẳng. Hoặc phản ứng khi đối diện với người mình yêu?

Gì mà người mình yêu? Có hoang đường quá rồi không?

-Anh Thiệu thật ra em đang trang điểm không để ý người gọi. Số anh em đã sớm lưu rồi.



Cô vội vã phân trần. Chắc cô sợ nếu giải thích muộn một giây anh sẽ giận, sẽ than phiền rằng cô quá vô tâm. Gần 1 năm qua ngày nào cũng quấn quýt quanh anh, nhận được tìnn cảm nhiệt thành của anh, nếu nói lòng không dao động thì rõ ràng là lời dối trá. Cho dù với cô việc dối trá là bình thường nhưng cô không muốn dối trá trong tình cảm nếu không thật sự cần thiết.

-Anh hiểu mà. Anh chỉ gọi để nhắc em về cuộc hẹn thôi. Thấy em chuẩn bị như thế anh rất vui.

Cô nghe rõ trong lời nói anh có ý cười. Có lẽ ann đang mỉm cười rồi nhìn đi đâu đó mà nói chuyện với cô.

Tắt máy, cô bắt đầu chọn quần áo. Hôm nay là một ngày lạnh, cô muốn cuốn mình thành một con gấu khổng lồ nhưng sợ nếu mặc ấm quá anh sẽ không ôm cô để giữ ấm. Nên suy đi tính lại, cô chọn váy dài khoác ngoài một chiếc áo phao. Háo hức chạy ra. Mặc dù cô xuống sớm, nhưng anh đã đứng đó từ bao giờ rồi.

Thấy cô anh hơi cau mày nhưng vẫn dang tay ra đợi cô lao vào ôm anh. Như ý anh, cô ngay lập tức chạy tới, ôm anh thật chặt. Nũng nịu cạ má vào người anh. Và cô cảm thấy anh đang tựa đầu lên vai cô, nhẹ nhàng thở.

Nếu cô là Cẩm Thư An có lẽ đến chết cô cũng sẽ không có những hành động làm nũng thế này. Trước đây từng làm với Phó Tử Du một lần nhưng cũng chỉ duy nhất lần đó. Cô làm là vì hắn muốn. Còn bây giờ khi bên Thiệu Bác Văn, cô lại tự nguyện làm con mèo nhỏ lao vào lòng anh như chim bay về tổ, ong bay về đàn. Có lẽ do đã quen là An Mạn Nhu mà cô quên đi tính cách thật sự của mình hoặc có lẽ đây mới chính là bản chất của cô.

Bỗng nhiên trong mắt cô loé lên một tia sáng rồi nhanh chóng lụi tàn. Cô đã quyết định điều gì đó rất quan trọng.

-Em mặc như thế này không lạnh sao?

Anh xoa xoa đầu cô, ôm chặt như thể muốn khắc sâu cô vào tim mình. Cô ngước mặt lên, bắt gặp ánh mắt anh đang cúi xuống. Vào khoảnh khắc 4 mắt nhìn nhau, cô thừa nhận mình rung động. Thừa nhận mình yêu anh.

Cô đã hiểu sai tình cảm của mình dành cho Phó Tử Du. So với tình yêu nam nữ thì tình cảm với Phó Tử Du giống tình cảm giữa chó và chủ hơn. Cô sẵn sàng xả thân bảo vệ và làm hài lòng chủ nhân. Luôn luôn cung phụng và ngoe nguẩy đuôi làm trò tiêu khiển cho cả nhà hắn. Vì thế khi thấy chủ nhân phản bội mình, cô đã tức giận. Cô thấy sự trung thành của mình đang bị chà đạp. Tôn nghiêm của An Mạn Nhu không cho phép điều ấy xảy ra. Vậy là cô rời đi.



Rời đi với tư cách là An Mạn Nhu -nữ trưởng nhà họ An chứ không phải Cẩm Thư An-con chó nhà họ Phó.

-Hơi lạnh ạ - Cô thành thật đáp - Nhưng chẳng phải có anh ở đây rồi sao?

-Em thật là.

Anh cười rồi hôn vào trán cô. Trong gần một năm qua anh chưa từng làm bất kì điều gì đi quá giới hạn. Ngoại trừ nắm tay, hôn má và trán ra, anh rụt rè không dám làm bất kì điều gì khác. Lục Quân Thuỵ nói Bác Văn chưa từng ngủ qua với phụ nữ. Lúc ấy cô thật sự muốn hỏi về chuyện của Phó Ánh Như nhưng rồi lại thôi. Cô chắc chắn Lục Quân Thuỵ là một người tốt. Và càng tin rằng Thiệu Bác Văn là một nam nhân thật thà. Có lẽ nhà họ Phó năm đó không tìm được chỗ trút giận nên mới nghe theo những tin đồn nhảm nhí gắn tội lên hai người bọn họ.

Nhưng oan có đầu nợ có chủ. Không thể bừa bãi quy xét.

-Anh… Em đói rồi.

Cô nheo mắt nhìn anh, hôn vào cằm anh than thở. Bác Văn hơi sững người vì đây là lần đầu cô chủ động hôn anh. Mất một lúc anh mới định thần lại, nắm lấy tay cô, đưa cô về phía con phố cách đó không xa.

Anh có xe hơi nhưng cô nói muốn đi dạo cùng anh nên một nam một nữ mới nắm tay nhau đi tung tăng như vậy. Khoảnh khắc ngọt ngào ấy nếu có thể ghi lại, có lẽ sẽ còn lung linh hơn cả ánh sao của bầu trời đêm. Ngọt ngào hơn cả bánh kẹo. Và tình ý tràn đầy hơn cả nước trên đại dương.

Hai người cứ thế. Anh đi trước dắt theo cô luồn lách qua dòng người. Khi đường vắng, anh lại đi song hành với cô. Anh sẽ nghe cô kể chuyện vu vơ rồi cười. Rồi sau đó cô sẽ bắt anh kể chuyện ở học viện. Và cô sẽ bình phẩm. Như vậy cũng tốt, cô tung anh hứng, và khi anh tung cô sẽ đón trọn. Nhiều lúc anh còn nói cho cô nghe một số thông tin mật. Nhưng người phụ nữ này lại chẳng có hứng thú với giới chính trị. Cô chỉ quan tâm đến thực đơn học viện, các học viên và anh. Nếu kể điều gì khác ngoài 3 điều ấy chắc chắn cô sẽ vừa nghe vừa ngáp dài ngáp ngắn.

Anh thấy vậy cũng tốt. Như thế chắc chắn rằng cô không phải vì chức vị mà tiếp cận anh. Hơn cả là trong những điều cô quan tâm còn có cả anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.