Thoát khỏi những kỉ niệm cũ, gối cô đã ướt đẫm. Chẳng biết là mồ hôi hay nước mắt. Hoặc cũng có thể là cả hai. Lần nào nhớ về những thứ ấy, thân thể cô đều không kìm nén được mà run rẩy.
Quá kinh khủng. có lẽ dù chết đi cô cũng chẳng thể bình thản mà đối mặt được.
Nhớ lại cuộc hẹn với Thiệu Bác Văn, cô vội vàng mở điện thoại. Vẫn may còn sớm. Rời khỏi giường, An Nhu thong thả đi tắm gội. Tâm trạng có vẻ đã khá hơn. Thậm chí trong vô thức cô còn ngân nga một vài câu hát:
“Nếu có thể em sẽ không để cuộc đời mình lạc lối. Nếu có thể em muốn giữa chúng ta không có hai từ lừa dối.”
Đang trang điểm bỗng điện thoại của cô rung lên. Thông báo có cuộc gọi đến. Bấm máy và bật loa ngoài. Không thèm nhìn là ai đang gọi, cô hờ hững nói:
-Xin chào tôi là An Mạn Nhu. Cho hỏi ai vậy?
-Cô An không lưu số anh sao?
Giọng của Thiệu Bác Văn. Cô vội vã ngồi thẳng lưng mặc dù không có ai ở đó. Chắc là phản ứng tự nhiên khi con người ta căng thẳng. Hoặc phản ứng khi đối diện với người mình yêu?
Gì mà người mình yêu? Có hoang đường quá rồi không?
-Anh Thiệu thật ra em đang trang điểm không để ý người gọi. Số anh em đã sớm lưu rồi.
Cô vội vã phân trần. Chắc cô sợ nếu giải thích muộn một giây anh sẽ giận, sẽ than phiền rằng cô quá vô tâm. Gần 1 năm qua ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-cam-van-nhu/3739275/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.