Điều khiến Mặc Vân Thư cảm thấy khó hiểu chính là những vết thương đã không thấy cải thiện trong vòng năm tháng qua, chỉ đến khi ta tỉnh dậy, nó lại lành một cách nhanh chóng và chỉ sau vài ngày cố gắng đã trở thành những vết sẹo nổi. Những chuyện này ta không quá quan tâm, dù sao trên người ta cũng có nhiều vết sẹo cũ và mới, cũng không tệ hơn được, ngược lại sau khi vết thương đã lành, cuối cùng cũng có thể tắm rửa, mặc quần áo những điều này cũng đủ khiến ta thấy hạnh phúc.
Đúng vậy, bởi vì lúc trước vết thương chưa lành, nên ta chỉ có thể khỏa thân rồi quấn băng, Mặc Vân Thư thỉnh thoảng sẽ lấy khăn nóng lau sạch cho ta, bản thân hoàn toàn sống như một món đồ vật.
Tuy mất trí nhớ nhưng cơ thể ta vẫn giữ được những kỹ năng trước đây, ví dụ như ta thấy mình nấu ăn rất giỏi, chưa kể thêu thùa, may vá, thậm chí còn có ngũ quan nhạy bén và võ công cao cường. Ta rất tò mò về danh tính trước đây của mình và cuộc gặp gỡ với Mặc Thư Vân. Ta thậm chí còn tò mò hơn hắn, rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì mà khiến ta có thể chỉ cần cãi nhau là sẽ giết người, còn có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp? Thật tiếc là ta không nhớ được quá khứ, thậm chí cũng không thể nào nhớ được tên của chính mình, Mặc Vân Thư dựa vào cái ngày mà chàng cứu ta, gọi là là Sơ Thất.
Cứ như vậy, ta đã thay đổi từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-cac-chu-hanh-y-vs-benh-nhan-mat-tri/2742991/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.