Trở về phòng, ta chống đỡ hết nửa ngày cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi, vừa nằm xuống cảm giác mệt mỏi trong nháy mắt đã ập tới, ta ngã đầu xuống giường nhắm mắt lại. Đầu ta sau khi gặp tên Thẩm Giác kia bắt đầu đau đến bực bội, ngực cũng có cảm giác ê ẩm khó chịu, cảm xúc hắc ám nhảm hiểm từ tận dưới đáy lòng cuồn cuộn điên cuồng, kể cả sự tồn tại của Mục Thư Vân cũng kìm nén không được.
Việc ta mất trí nhớ khẳng định có liên quan đến Thẩm Giác.
Chẳng lẽ ta thật sự là Khương Uyển.
Như vậy, ta rốt cuộc trước đó có thân phận gì, gặp phải chuyện gì mà suýt nữa mất mạng?
Ta không tin Thẩm Giác, cái thâm tình của hắn phô ra khiến ta cảm thấy buồn nôn khó chịu, mà từ trong mắt hắn ta cũng không thấy được tình yêu, bên trong tròng mắt đen nhánh của hắn cuồn cuộn cố chấp cùng phẫn nộ, giống như một con gấu đen đang giành đồ ăn với ta vậy.
Giữa hai chúng ta căn bản không có khả năng tồn tại tình yêu.
Ta chắc chắn như vậy.
*
Đang mơ mơ màng màng thì bị người ta đánh thức, thì ra trong lúc vô thức ta ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy còn đang mơ mơ hồ hồ. Mở cửa ra thấy các cung nữ đang chờ ở bên ngoài, các nàng bưng theo một đống đồ nối đuôi nhau vào, nữ quan dẫn đầu hành lễ với ta: “Người đâu, mau hầu hạ cô nương rửa mặt thay quần áo.”
“Không phải tiếc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-cac-chu-hanh-y-vs-benh-nhan-mat-tri/2742985/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.