Trường Hồng lão nhân cười ha hả, một phút sau mới điềm đạm trả lời:
- Lão hủ sẽ bỏ ra mười lăm ngày công tác, vì thiếu hiệp mà vẽ một bức họa đồ xứ Miêu Cương, như thế thiếu hiệp không phải lo gì nữa. Vậy thiếu hiệp hãy thay lão hữu chịu nhọc, chỉ điểm cho nữ tiểu đó một vài chiêu pháp !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua trầm ngâm nghĩ ngợi, bèn cất tiếng cười khổ sở nói:
- Lão sư cần vãn bối chỉ điểm kiếm pháp cho Đằng cô nương ư ?
Trường Hồng lão nhân gật đầu bảo:
- Phải đấy thiếu hiệp ! Chẳng nhẽ thiếu hiệp phụ lời yêu cầu của lão hủ ?
Cừu Thiên Hiệp cúi đầu không trả lời mà thầm suy nghỉ:
“Nếu không ưng thuận, lẽ tất nhiên Trường Hồng lão nhân đâu hứng vẽ bức đồ bản xứ Miêu Cương, thì ta vượt ngàn dặm đến xứ Mèo, sẽ gặp ít nhiều cảnh khốn, và biết đâu trúng phải sơn lâm độc chướng, mà bỏ thây chốn rừng hoang núi thẳm, thân xác sẽ mục nát cùng cỏ cây hòa mình vào đất lạnh. Chi bằng ta tạm đồng ý ưng thuận.
Trong khi chờ đợi Trường Hồng lão nhân vẽ bản đồ xứ Mèo thì cũng vừa đúng cái ngày mà chính mình đã ước hẹn với Ba vị phủ quân Vân Vụ phái tại bên ngoài thành Phượng Hoàng, vã lại sự chỉ dạy kiếm pháp cho Đằng Hồng Tiêu chỉ là lời hứa suông, bằng cớ là chỉ điểm cũng được mà không chỉ điểm cũng được, ta cứ chỉ dạy qua loa, thì đã đến kỳ hạn, nhận bức họa đồ. Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-thu-truc-kiem/2345126/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.