Nhan Như Ngọc vung kiếm ra cản ngọn “Truy hồn trảo” của Cái thế ma quân, nàng những tưởng sẽ hỏi cho ra đầu đuôi câu chuyện, không ngờ nghe Ma quân nói những câu càn bướng, khiến nàng thẹn đỏ mặt rút kiếm chĩa vào mặt Cái thế ma quân hét lanh lảnh:
- Ta nể ngươi là bậc võ lâm tiền bối ! Tại sao ngươi mở miệng chẳng lựa lời !
Cái thế ma quân khởi thế công bị cản trở, lão đã hận Nhan Như Ngọc đến ba phần bấy giờ lại nghe nàng dùng lời khích bác ngạo mạn khiến cơn giận sôi lên mãnh liệt, bèn cao giọng quát to:
- Ngươi và tên tiểu tử mê loạn làm những chuyện đản bướng lại dám vô lễ đối với lão phu !
Nhan Như Ngọc là một cô gái cứng đầu bướng bỉnh, đất chẳng nể trời không kiêng. Thì nàng đâu chịu nổi lời quát tháo của kẻ khác. Vả lại nàng với Bích Lệ Hồng đồng chung giây túc đế, chịu một hoàn cảnh lụy tình, bấy giờ nghe người thóa mạ, sự xấu hổ và giận dữ càng tăng, khiến gương mặt trắng như tuyết, biến sang màu huyết vụ mày ngài chớp nhẹ, mắt phượng đứng tròng tay hữu tuốt kiếm để ngang bụng, cao giọng nói to:
- Lão già kia đã thật lão rồi sao ? Buông lời ra thô lổ khó nghe quá !
Cái thế ma quân nổi giận xung thiên, tay hữu quay mạnh “Hổ câu” cất tiếng rống to:
- Lớn mật cho tiểu ngạnh đầu !
Nhan Như Ngọc không chịu kém, vung kiếm nghinh tiếp vừa hét to lên:
- Uổng cho ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-thu-truc-kiem/2345106/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.