Cừu Thiên Hiệp thấy hai mỹ nữ nhìn chàng cười đến chảy nước mắt, và cứ cười mãi không thôi, chàng không hiểu gì cả, đứng sững sờ nhìn họ một lúc, rồi bực bội hỏi :
- Cô nương cười cái gì?
Mỹ nhân áo xanh nghe chàng hỏi lại cười hớn hơn nữa, mà không đáp lời :
Giây lát, thiếu nữ áo vàng mới nhịn cười nói lên mấy tiếng :
- Bà này.. là thân mẫu tôi.
Cừu Thiên Hiệp giật nẩy người, thẹn đến đỏ mặt.
Họ cười chàng là phải, vì chàng lại gọi mẹ thiếu nữ bằng cô nương.
Thật ra, không ai có thể biết được thanh y mỹ nhân kia lại là mẹ của một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi, trong lúc người đàn bà ấy không thể nào bảo là ngoài ba mươi tuổi được.
Qua một lúc, mỹ nhân áo xanh nhịn cười, rút khăn ra lau mặt, rồi nói :
- Không thể trách người ta, vì người ta không biết được mà.
Dứt lời, mỹ nhân từ từ bước tới, đưa tay chỉ vào thiếu nữ áo vàng và nói :
- Nó là con gái của tôi, thiên hạ thường gọi nó là Vô Lý công chủ.
Cừu Thiên Hiệp thấy cái tên có vẻ lạ đời, lẩm bẩm :
- Vô Lý công chủ?
Mỹ nhân gật đầu nói :
- Phải! Vô lý có nghĩa là không nói lý do.
Thiếu nữ áo vàng lắc mình đến trước mặt mỹ nhân áo xanh nhỏng nhẻo :
- Thân mẫu! Con không bằng lòng thân mẫu cắt nghĩa như thế đâu.
Mỹ nhân áo xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-thu-truc-kiem/2345037/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.