Edit by Lơ
Beta by Bluerious
________________
Sáng hôm sau tỉnh lại, đầu giường cũng không có quà, cuối giường cũng không treo tất, nếu Tống Tông Ngôn cố ý quên hay không muốn tặng thì Văn Khâu cũng chẳng có cách. Nhưng dẫu sao thì khả năng tự lành của cậu cũng cao, chưa kể cậu trai 17, 18 tuổi cần gì buồn đau sầu khổ, nên Văn Khâu cũng vứt lại nỗi mất mát của mình sau một đêm, vừa đánh răng vừa banh mắt, phàn nàn về việc không muốn đến lớp và ngủ không đủ giấc mỗi ngày.
Giờ Tống Tông Ngôn cũng chẳng còn đáp lời cậu mấy nữa, thu dọn sách vở và chuẩn bị rời khỏi ký túc xá.
Văn Khâu không muốn ăn sáng trong căng tin, nếu buổi sáng Tôn Thế Lâu đến lớp thì anh ta sẽ giúp mang đồ ăn sáng, hôm nay không đến, có lẽ tối qua uống nhiều nên thích thì cúp học thôi. Nhưng anh ta vẫn nhờ đàn em mình mang cơm nắm cho Văn Khâu, cậu ăn trong vui vẻ.
Tuy nhiên, mọi việc thường không suôn sẻ, đột ngột phải đổi chỗ ngồi trong buổi tự học tối. Chỗ trong lớp thường được thay đổi ba tháng một lần để ngăn học sinh nói chuyện cả ngày sau khi đã quen thân. Đinh Huy rất thoải mái trong việc quản lý lớp học, anh sử dụng phương pháp rút thăm để thay đổi vị trí. Văn Khâu chẳng hề may mắn, cậu bốc trúng một vị trí chẳng gần Tống Tông Ngôn chút nào.
Trữ Văn Hinh ôm một chồng sách đến ngồi sau lưng cậu: “Khéo thật.”
“Chẳng khéo chút nào.” Văn Khâu nói.
Hầu hết mọi người vẫn đang di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-tha/1014444/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.