Edit by LơBeta by Bluerious, Cẳm
_____________
Tờ mờ sáng, trong căn phòng tối bỗng vang lên tiếng sột soạt bên tai, Tống Tông Ngôn đang thiu thiu ngủ, chịu đựng một lúc rồi nhưng âm thanh kia vẫn không biến mất.
Có người mở cửa bước vào, chẳng biết va vào đâu mà bước chân trở nên loạng choạng, làm đổ thứ gì đó gây ra tiếng động lớn. Nhưng người kia không hề ý thức được việc đã làm phiền người khác, lảo đảo ngã xuống cạnh khung cửa, lát sau lại vang lên tiếng quần áo cọ xát và tiếng trò chuyện.
“Đừng có chen.”
“Vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Cần đóng cửa không?”
“Sao mặt cậu nóng thế?”
“Ưm…”
Cuối cùng là âm thanh ám muội giống như mèo cào.
“Ưm…” một tiếng, đèn bỗng bật sáng xua tan sự mập mờ. Hai người đang ôm nhau ở cửa lập tức giơ tay chặn ánh sáng lóa mắt. Sau khi thích ứng, Tôn Thế Lâu khẽ đảo mắt nhìn Tống Tông Ngôn đã ngồi dậy bật đèn đầu giường. Gương mặt thờ ơ của người kia đầy bực bội khi giấc ngủ bị quấy rầy.
Tối nay Tôn Thế Lâu uống quá nhiều, phải mất một lúc lâu mới nhận ra: “Có người à?”
Vẫn luôn có.
Mặt Văn Khâu đỏ bừng, hình như uống cũng không ít, phải tựa vào Tôn Thế Lâu mới có thể đứng vững. Cậu ngoảnh lại nhìn Tống Tông Ngôn đang ngồi trên giường, vẻ mặt khó chịu. Văn Khâu không nói gì, ngẩn ngơ nhìn hắn vài giây, chậm chạp chớp mắt.
“Đây là ký túc xá của tôi.” Văn Khâu quay mặt đi, khẽ nói: “Tất nhiên là có người rồi.”
“Ồ.” Tôn Thế Lâu vỗ đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-tha/1014436/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.