[Cho tới bây giờ, tôi cũng chưa từng thích cậu.]
[Tôi yêu cậu, Tetsuya, vẫn luôn là vậy…]
※
Từ bệnh viện đi ra, trời bắt đầu tí tách từng giọt mưa nhỏ.
Mưa cũng không lớn, Kuroko lại kiên trì muốn đợi mưa tạnh.
Bác sĩ mới vừa rồi còn đề cập tới việc miệng vết thương trên Akashi tốt nhất không nên tiếp xúc với nước, Kuroko luôn luôn nhu thuận kiên quyết làm theo lời dặn của bác sĩ.
Nơi hai người tránh mưa là một nhà ga nhỏ.
Vì trời mưa, nhà ga cũng không có nhiều người, cho dù là ngẫu nhiên có một hai người, cũng là vội vàng, cúi thấp thấp đầu, nhanh chân bước đi. Có lẽ là vội vàng về nhà ăn bữa tối do bà xã làm, cũng có lẽ là muốn đi nhà trẻ đón con mình.
Kuroko ngẩng đầu nhìn mưa bụi liên miên không ngừng, thình lình, cảm thấy tay trái bị một bàn tay chậm rãi nắm chặt.
Bàn tay kia mang theo độ ấm mà chính mình phi thường quen thuộc, bàn tay có một tầng vết chai thật dày, rất có lực độ, nhưng không thô ráp.
Hình ảnh trận đấu hôm nay lặp lại liên tục trong đầu thiếu niên, người bên cạnh mỗi một lần mang vết thương mà chuyền bóng, đều khắc thật sâu trong trí nhớ.
Dấu vết của ký ức.
Cảm thấy căng thẳng, Kuroko nắm chặt tay đối phương, mười ngón tay tương giao.
“Akashi-kun…”
Con ngươi dị sắc quét sang.
“… Seijuurou, tôi có thể hỏi một vấn đề không?”
Akashi không nói gì, Kuroko hiểu, đây là hắn ngầm đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-tan-quang-am/2364058/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.