Đây quả thực là một thế giới kỳ diệu. Ở thế giới kiếp trước của nàng, phơi ánh trăng không hề có hiệu quả này. Thế giới này, Nguyệt Luân trên trời nhìn không khác gì kiếp trước, nhưng không ngờ lại có thể giữ ấm xua lạnh và làm no bụng. Tần Uyển không khỏi lo lắng:
“Chẳng lẽ ta đang bị ảo giác do đói rét mà sinh ra?”
Nàng không muốn như Cô bé bán diêm, cầm một que diêm đã tàn lụi, an tường lìa đời trong ảo giác. Tần Uyển mở mắt, quét nhìn xung quanh, đầu óc tỉnh táo, tư duy minh mẫn, không có vẻ gì là ảo giác. Nàng lại nghĩ, nếu là ảo giác, an tường rời đi trong ảo giác cũng tốt hơn bị dã thú xé xác nuốt sống trong thanh tỉnh, thế là nàng tiếp tục.
Thời gian tu luyện trôi qua thật nhanh. Nàng vừa cảm nhận thấy tiểu xoáy nước trong bụng dưới mơ hồ có chút bạch quang, trong não hải dâng lên cảnh tượng Hồ Ly hóa thành người, thì nguyệt quang biến mất, bóng tối bao trùm đại địa. Bóng tối trước bình minh đã đến.
Tần Uyển quay đầu nhìn về hướng Mẫu Thân, tảng đá chúng đứng vẫn còn đang phát ra ánh sáng trắng mờ ảo. Bảy Hồ Ly ấu tể cuộn tròn trên tảng đá ngủ đặc biệt ngon lành. Mẫu Thân như một vị thần bảo hộ uy phong lẫm liệt canh giữ bên cạnh chúng.
Nàng đột nhiên có chút ghen tị với những tiểu Hồ Ly có Mẫu Thân bảo vệ. Mẫu Thân đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng. Tần Uyển nhanh chóng quay đầu đi:
“Ai thèm người nhìn ta chứ! Xì!”
Đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-oa-luyen-loi-kiep/4654055/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.