Về đến nhà, Trình Tấn liền đem chuyện này nói cho Lâm Chiêu nghe, còn suy đoán ra được hưng thủ, nhưng hắn cũng không nói thẳng ra là bản thân dùng độc tâm thuật để biết được.
Ở mức độ nhất định, Trình Tấn vẫn muốn giữ một bí mật nhỏ.
Lâm Chiêu nghe nói xong liền tức giận: "Nhất định là gã làm!" Nói còn chưa đủ, Lâm Chiêu lại nói tiếp: "Không được, em phải đi tìm gã mắng một trận mới được."
Khoan nói đến chuyện trả thù tiếp theo, trước mắt y chỉ muốn đem Lâm Tử Tu ra mắng một trận cho hả giận, nếu không cảm giác bản thân y sắp phát nổ vậy.
Thực sự người này quá đáng hận, lại đối phối phó với Trình Tấn tàn nhẫn như vậy.
Đối với Lâm Chiêu mà nói, so với việc đối phó y thì càng đáng giận hơn.
Y không chỉ là nói một chút, vừa nói xong, liền trực tiếp chạy ra ngoài siêu nhanh.
"Ôi trời!" Trình Tấn ở phía sau giơ bàn tay Nhĩ Khang, nhưng lại không có nửa phần ngăn cản Lâm Chiêu, rất nhanh Lâm Chiêu liền đi mất.
Ban đầu Trình Tấn ngây ngẩn cả người, sau đó lại vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, bé đậu ngọt vẫn là cái tính tình như vậy, một chút cũng không thay đổi, kiếp trước cũng phản ứng như vậy. Hắn đứng dậy, cầm lấy chìa khóa, đi ra đến cổng tiểu viện, chuẩn bị đi cùng Lâm Chiêu, tránh cho y đi đến đó một mình lại chịu thiệt.
Căn bản Lâm Chiêu cũng không phải người sẽ chấp nhận chịu thiệt.
Lâm Tử Tu cùng Lâm Thiên Hoa đang ở nhà, so với chỗ ở của hai người họ thì lớn hơn một chút, còn có người gác cổng đứng ở cửa lớn trông coi, mà cái chỗ này Lâm Chiêu cũng từng đến rồi, cũng có thể được coi như tiểu chủ nhân nơi này, không cần phải gọi người thông báo cứ thế mà trực tiếp đi vào trong.
Đợi Trình Tấn đuổi đến nơi, Lâm Chiêu cùng Lâm Tử Tu đã cãi nhau được một trận.
Lâm Thiên Hoa đứng một bên đang bó tay toàn tập, vừa thấy Trình Tấn đến như thể nhìn thấy được cứu rỗi, vội vàng đến kéo hắn tới: "Trình Tấn mau đến đây, Chiêu Chiêu vừa đến đã vội vàng cãi nhau vởi Tử Tu, ta cũng không biết nên làm sao, ngươi nói xem bọn họ có phải có hiểu lầm gì đó không?"
Chiêu Chiêu có nói đến chuyện tập sách nhỏ là do Tử Tu sai người đưa tới bàn học của Trình Tấn.
Lâm Tử Tu thấy tiểu đệ có chút quá đáng, hắn biết chuyện đề thi này, nó là đề thi thật bị lộ, nhưng như vậy thì sao lại nói là do Tử Tu làm chứ? Bọn họ không quen biết gì với học chính đại nhân, vậy thì kiếm đề ở đâu ra??
Chuyện tiết lộ đề thi khoa cử không phải là việc nhỏ, coi như là mua đề thì cũng không phải người như bọn họ có khả năng lấy được.
Nhưng mà đối mặt với Lâm Chiêu đang làm ầm ĩ kia thì hắn cũng không dám vào can ngăn, đặc biệt là hai người còn có thù với nhau, hắn không thể nào làm gì khác hơn là đứng ở một bên sốt ruột.
Trình Tấn đối với chuyện này không tỏ ý kiến liền, nhưng vẫn nhanh chóng cùng Lâm Tử Tu đi vào bên trong, Lâm Chiêu có một cái miệng rất khí thế, lại có thói quen cố tình gây chuyện, luyện đến trình độ vô cùng thành thạo. Cho dù Lâm Tử Tu luôn ghi thù với họ, nhưng cùng không thể có được loại kỹ năng này, đối mặt với một Lâm Chiêu như vậy, hắn không thể nói lại được gì.
Vì vậy khi vừa nhìn thấy Trình Tấn, hắn liền nhanh chóng đem chuyện chỉa vào Trình Tấn.
truyện chỉ được đăng tải tại wattpad KhitVHa
"Là ngươi đã nói cho nó cái chuyện đề thi gì đó là do ta đã sai người để lên bàn ngươi sao?" Thái độ của Lâm Tử Tu vô cùng xem thường, chỉ cảm thấy Trình Tấn chỉ là một tên trọng sinh nhớ rõ được đề thi, đối với những người khác cũng là chuyện không công bằng rồi, cho dù là chính hắn ra tay vu hại Trình Tấn, nhưng Trình Tấn cũng chẳng phải loại người trong sạch gì, vậy mà còn không biết ngượng làm bộ cây ngay không sợ chết đứng mà đi đến đây.
Còn nữa, Trình Tấn ở kiếp trước làm ra nhiều chuyện có lỗi với hắn như vậy, giờ hắn trả ngược lại chẳng lẽ là làm sai sao?
Trình Tấn bị hắn nhìn như vậy bị chọc cho phát cười: "Có phải là do người làm hay không chính bản thân ngươi còn không rõ sao?"
"Cái, cái gì!?" Lâm Thiên Hoa bối rối, ban nãy hắn cho là do quan hệ của Lâm Chiêu với Lâm Tử Tu không tốt nên mới suy diễn là do Lâm Tử Tu làm, hắn không cảm thấy là do Trình Tấn nghĩ vậy.
Nhưng khi nghe được những lời này của Trình Tấn, khả năng cao việc này là do Lâm Tử Tu đã làm.
Trình Tấn nói: "Nhiều bạc đến vậy, thật là làm khó cho ngươi phải để tâm đến ta như vậy." Thật ra hắn muốn sắp xếp người đến giám thị Lâm Tử Tu, nhưng sau đó bên cạnh Lâm Tử Tu lại có người bảo vệ, đoán chừng chính là tiểu hầu gia trở lại phủ sai người đến, người hắn đưa tới không thể tiếp cận được.
Tiểu hầu gia đối với ân nhân cứu mạng cũng thật sự tốt, tuy lần trước bị hắn cảnh cáo nhưng vẫn đưa người đến bảo vệ Lâm Tử Tu, nhưng mà người đó cũng không giúp Lâm Tử Tu làm chuyện xấu, chỉ là âm thầm bảo vệ cho Lâm Tử Tu thôi.
Hơn nữa cũng không phải Lâm Tử Tu tự mình ra tay.
Người Trình Tấn đưa vào vẫn còn là hài tử, được hắn mua về mới mấy tháng, lúc trước hắn cũng không có nhiều thời gian dạy dỗ bọn chúng chuyện giám sát này, chủ yếu là đốc thúc chúng luyện công, cho nên người của Lâm Tử Tu không phát hiện được là điều bình thường.
Lâm Tử Tu vỗ lên cánh tay Trình Tấn: "Chuyện này hẳn là nghĩ sai rồi? Sao Tử Tu có thể làm ra chuyện đó chứ? Đệ ấy..."
Trình Tấn quay đầu nhìn Lâm Thiên Hoa, nở nụ cười: "Hẳn là không sai đâu, bây giờ huynh đi đến tiệm cầm đồ thành đông, nói không chừng còn có thể chuộc lại chiếc vòng tay, ngọc bội cùng vài thứ khác cho hắn đấy." Bản thân Lâm Tử Tu là người chưa xuất giá, cho dù lúc thường ngày được Lâm mẫu cho nhiều tiền tiêu vặt thì cũng không nhiều được như vậy.
Hơn nữa sống trong gia đình giàu có, chi phí ăn mặt của Lâm Tử Tu đều là loại tốt, mua đồ cũng sẽ không cần phải lựa chọn hàng giá rẻ. Hắn làm gì có khái niệm chi tiêu tiết kiệm, dùng cái gì cũng phải tốt.
Bây giờ Lâm phụ còn đang đề phòng Lâm Tử Tu sẽ làm chuyện xấu, nên khi cho tiền đều viết vào sổ.
Lâm Tử Tu cũng hết cách, muốn có số tiền lớn nhanh chóng thì chỉ có cách đem vài thứ đi cầm cố, mà những món đồ tốt hắn cũng có nhiều, đem đi vài món bản thân không quá thích cũng không gây trở ngại gì.
Lâm Tử Tu nghe Trình Tấn nói vậy, trong lòng liền sợ hãi: "Sao ngươi biết chuyện này?" Hắn không sợ Trình Tấn biết được hắn làm, nếu như Trình Tấn cũng là người trọng sinh, biết được đề thi, vậy thì lúc nhìn vào tập sách kia khẳng đinh là biết hắn làm. Mà ngay cả hắn đi đâu làm gì mà Trình Tấn cũng biết được, hắn không thể nào không quan tâm.
Chẳng lẽ Trình Tấn vẫn luôn giám thị hắn? Muốn làm gì chứ?
Bên cạnh mình lại có gián điệp?
Lâm Tử Tu vừa giận vừa sợ.
Chuyện đồ vật này chỉ cần tra một cái là ra, Lâm Chiêu đối với trang sức của hắn lại biết rõ vô cùng, cho nên hắn cũng không cần phải giả vờ giả vịt mà phủ nhận nữa.
Cho dù là như vậy, hắn cũng không thừa nhận việc vu hại Trình Tấn, ngược lại Trình Tấn cũng không có chứng cứ xác thực.
Trình Tấn cũng không tốt bụng phải giải thích với Lâm Tử Tu, mà ngược lại đi đến vỗ vai anh vợ còn đang hoảng sợ kia, cười nói: "Ngươi có thừa nhận hay không cũng không sao, nhưng nếu như sau này lại xảy ra chuyện gì nữa thì ta sẽ đem việc này tính lên người Lâm đại ca, muốn ta cả đời này không thể thi khoa cử, ta cũng khiến Lâm đại ca cả đời cũng sẽ như vậy, ngươi biết ta có thể làm vậy mà."
"A, không đúng, nếu tính toán như vậy thì hình như ta có chút thua thiệt."
Dù sao bản thân Lâm Tử Tu cũng không quan tâm đến khoa cử.
Hắn suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói: "Đến lúc đó lại xem tình huống ra sao, dù sao cứ vậy mà tính gấp đôi lên đầu anh vợ."
Lâm Thiên Hoa: ?????
Trình Tấn nói nhẹ nhàng, thực tế đúng là hắn chỉ nói cho có mà thôi, nếu thật sự vấn đề xảy ra cũng không tìm Lâm Thiên Hoa tính sổ, mà nhất định phải tìm được Lâm Tử Tu. Hắn không ngăn được Lâm Tử Tu tàn nhẫn với bản thân, nhưng lại rất quan tâm đến cha mẹ cùng ca ca, vậy nên hẳn chuyển hướng công kích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]