Đối với đứa con này, Lâm phụ thất vọng cực độ. Nhưng trong lòng vẫn là thương con, nội tâm ông cũng đã rất chú trọng góc nhìn của vấn đề, ông cũng không phải sủng ái hết mực với Liễu di nương, nếu không thì trong phủ đã sớm thay đổi.
Bây giờ đích tử đã thất thế, thứ tử lại đắc ý, khiến ông thấy trong lòng có chút bực bội.
Ông vẫn luôn cho rằng gia đình hòa thuận, thê thiếp giúp đỡ lẫn nhau. Lại không ngờ, tình huống thật sự lại là như vậy. Nhìn qua thì thấy thứ đệ bảo vệ ca ca, đích tử lại đối với thứ đệ tràn đầy hận ý, thậm chí là không tiếc mà hãm hãi đối phương. Nhìn như là đệ đệ ngoan ngoãn đáng yêu nghe lời ca ca, khi ca ca gặp phải chuyện không may, không cảm thấy khổ sở mà trái lại còn rất đắc ý.
Ông không khỏi tức giận nói: "Việc của Tử Tu đã nói xong, đến lượt Lâm Chiêu, ngay ở trước mặt mọi người lại nhào vào lòng hôn phu của ca ca mà khóc, còn ra cái thể thống gì nữa? Bên ca ca con đã xảy ra chuyện nhưng nhìn con có vẻ như lại rất cao hứng!! Chẳng lẽ con đúng như lời của ca ca con nói, thật sự là có tư tình với Trình Tấn, có tình ý với Trình Tấn rồi sao?"
Lâm Chiêu đột nhiên bị gọi tên sợ hết hồn, nhưng y cũng không phải là người ăn chay, liền nói lớn: "Cha, người sao có thể nói những lời như vậy, ca ca đã một lòng hãm hại con, chính bản thân hắn lộ tẩy còn không thể cho phép con vui vẻ sao? Còn nữa, con đã nói rồi, con yêu thích Trình đại ca như vậy vì huynh ấy là người đọc sách, có tài hoa, trước đây con kính trong huynh ấy như ca ca trong nha, xưa nay không nghĩ đến tình cảm như vậy."
"Mà bản thân hắn có tư tình, lại muốn dụ dỗ con, nói với con là Trình đại ca có bao nhiêu chỗ tốt, có bao nhiêu ôn nhu, lại là người đọc sách, sau này gả cho hắn liền sẽ có được cuộc sống tốt đẹp, hỏi con có muốn gả có Trình đại ca không. Hắn đã nói như vậy, làm trong lòng con khiếp sợ một phen, thấy hắn làm chuyện có lỗi với Trình đại ca, nhưng chuyện đó cũng làm con ngẫm nghĩ không ít, làm sao con khống chế được chứ? Dù nghĩ vậy nhưng con cũng không dám làm thật."
"Trình đại ca ngày thường đối xử với con rất tốt, còn ngay thời điểm con bị rơi xuống hồ mà cứu con lên, chịu nỗi sợ như vậy khi nhìn thấy hắn nhất thời kích động không khống chế được mà khóc lóc một phen thì sao."
"Cha lại còn nói con như vậy, người thật sự quá đáng."
Từ nhỏ cũng hay làm nũng, được cha mẹ Lâm yêu thương rất nhiều, y đã biết rõ tính tình của họ. Trong lòng cha, nếu như Lâm Tử Tu quan trọng hơn mình thì sao? Tình thương nhiều năm như vậy cũng không thể nào là giả, cứ cho là thói quen, thì y vẫn có địa vị nhất định trong lòng cha."
Lâm phụ không phải loại người vì đích tử mà chèn ép thứ tử.
Chỉ cần bản thân y không làm chuyện gì quá sai trái, thì tất cả cũng chẳng phải việc gì to tát.
Cho nên y mới dám lớn gan ồn ào như vậy với cha.
Y chính là loại người thích làm nũng, mà khi ủy khuất sẽ đối với cha Lâm hô to gọi nhỏ, cha cũng không vì vậy sẽ ghét y, trái lại còn cảm thấy rất thích. Chỉ cần y bình tĩnh thì chuyện này cha cũng không phạt y.
Mà Trình Tấn ở một bên vô cùng kinh ngạc, hắn không hiểu, Lâm Chiêu làm sao có thể vừa dựa vào lồng ngực mẹ Lâm vừa có thể la hét lên như vậy.
Lâm mẫu cũng không hiểu vì sao, với đứa trẻ Lâm Chiêu này, bà cũng không nhịn được mà đối xử thân thiết với hắn, không nghĩ sẽ trách móc nặng nề gì, thật giống như Lâm Chiêu mới là con trai ruột của mình, môi hở răng lạnh. Xem ra vẫn là Lâm Chiêu thật sự thân thiết với bà nên mới có cảm giác như thế.
Nội tâm thở dài, Lâm mẫu cũng không thể làm gì, rốt cuộc cũng là con trai bà làm hỏng việc, Lâm Chiêu không có liên quan gì.
"Con, con..." Lâm phụ bị tức sôi lên, chỉ vào Lâm Chiêu nói không lên lời.
Lâm Chiêu không hề yếu thế cũng cùng ông mắt to trừng mắt nhỏ.
"Khụ khụ." Lâm Thiên Hoa cũng không nhịn được ho khan vài tiến, đem tay cha minh kéo xuống, nhắc nhở: "Cha, mọi người đừng ồn ào nữa, Trình Tấn còn đang ở chỗ này đấy."
Dù đã thành thân thì cũng không tiện để con rể thấy việc xấu trong nhà chứ huống chi bây giờ chỉ mới là đính hôn.
Lâm phụ biết không tốt liền thu tay lại, nhìn về phía Trình Tấn: "Hiền chất, hôm nay để con chê cười rồi, việc này là Lâm gia có lỗi với con, ta sẽ cho người đưa con về trước. Con yên tâm, chuyện này nhà chúng ta sẽ cho con một lời giải thích."
Trình Tấn cười cười: "Chỉ cần Tử Tu cùng Lâm Chiêu không có chuyện gì thì tốt. Bá phụ bá mẫu, con cáo từ trước."
Thấy thái độ hắn trước sau như một, trong lời nói vẫn thân cận mà gọi Tử Tu làm nội tâm Lâm phụ vô cùng áy náy, cuối cùng cũng là Tử Tu không đúng.
"Cha, con đưa Trình Tấn đi trước." Lâm Thiên Hoa vội vã nói.
Lâm phủ nhân khẩu thưa thớt, Lâm Chiêu lại không ngừng được Lâm phụ sủng ái, Lâm mẫu lại đối với y vô cùng yêu thương, Lâm Thiên Hoa mặc dù là đích tử nhưng mẹ hắn cũng không thân như vậy. Ngày ngày vẫn diễn ra rất tốt, từ nhỏ Lâm Chiêu chính là đứa trẻ dễ thương, luôn thích làm nũng với hắn, trong lòng Lâm Thiên Hoa đích thứ đều không quan trọng.
Nếu như là chuyện nhỏ thì hắn nhất định sẽ đứng về phía thân đệ của mình.
Mà thân đệ lại hại Lâm Chiêu như vậy, hắn cũng không thể đối với Lâm Chiêu có ý kiến gì.
Bây giờ tìm được lý do, hắn liền trốn đi khỏi phòng.
Nhìn em rể bên cạnh thiếu chút nữa là danh tiết khó giữ, lại bị oan, trong mắt hắn đầy đồng tình nhìn sang. Lúc đưa người đến cổng, hắn vỗ vỗ vai Trình Tấn: "Ngươi cũng đừng buồn."
Trình Tấn cười gật đầu: "Ừm, ta đi trước."
Lâm Thiên Hoa đưa mắt nhìn Trình Tấn rời đi, lúc này mới quay người đi vào trong.
Trình Tấn đi khỏi Lâm gia, thở phào một hơi. Sự việc ngày hôm nay phát triển có chút nằm ngoài dự liệu của hắn. Những việc này đã xảy ra, hôn sự của hắn và Lâm Tử Tu chắc chắn sẽ hủy. Mà Trình gia đối với Lâm phụ có ơn cứu mạng, việc kết hôn bọn họ lại là người có lỗi với hắn, khả năng cao sẽ đổi người thành Lâm Chiêu.
||||| Truyện đề cử: Luyến Ái Từ Nơi Anh |||||
Đồng thời cũng sẽ cho Lâm Chiêu không ít của hồi môn.
Tuy rằng kiếp này so với kiếp trước chênh lệch rất nhiều, nhưng chỉ cần tất cả bọn họ đều tốt thì tất cả đều hoàn hảo, những gì khác biệt cũng không còn quá quan trọng.
Nhiều ngày trôi qua, lại đến ngày nghỉ hàng tháng của học viện, Trình Tấn trở về Trình gia.
Bây giờ là thời điểm mấu chốt, Lâm Tử Tu nhất định sẽ theo dõi hắn cùng Lâm Chiêu, hắn cũng không có cùng Lâm Chiêu gặp nhau, việc này cũng không cần vội, chờ đến khi bọn họ có hôn ước liền có thể danh chính ngôn thuận mà gặp gỡ.
Trình Tấn về đến nhà, Trương thị vội vàng mang điểm tâm ra cho hắn. Cằn nhằn liên miên nói mấy ngày trước Lâm gia có phái người tới nhà, đưa đến chút quà vặt, thịt, vải vóc cùng ngân lượng này nọ, bà liền nghĩ đến việc may cho nhi tử mấy bộ xiêm y.
Trong lòng Trình Tấn cũng biết đây là quà nhận lỗi của Lâm gia với hắn chuyện lúc trước, nhìn mẫu thân hắn cười nói: "Nương, xiêm y của con còn nhiều lắm, người hãy để cho bản thân, còn có ca tẩu ở nhà cũng cực khổ, không cần chỉ làm cho một mình con."
"Vậy sao được." Trương thị nói: "Con bây giờ lên trấn đọc sách, nên mặc đồ tốt hơn, cũng không lo bị phân biệt mà người chê cười."
Trình Tấn nói: "Sao có thể, nếu thật sự những đồng học kia chỉ trông mặt mà bắt hình dong thì cũng không đáng để con kết giao. Hơn nữa con cũng không thiếu gì quần áo, nương để làm cho bản thân, quần áo bản thân con mặc lại nhìn nương mặc vải không bằng con, trong lòng con cũng khó chịu."
Trương thị thầm nghĩ trong lòng bản thân bà cũng là một bà lão cũng không cần phải mặc vải tốt như vậy, đến cùng thì trong lòng cũng vì hiếu thuận của nhi tử mà thấy vui hơn, nghe Trình Tấn khuyên bảo cũng hạ xuống tâm tư.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Trình Tấn liền đi lên trán, Lâm Thiên Hoa tới tìm hắn đến Lâm gia, nói là Lâm phụ có việc tìm hắn.
Hắn đoán có lẽ là bàn chuyện hôn sự này của hai nhà.
Hắn hỏi thăm chuyện xảy ra sau khi hắn rời đi, liền biết Lâm phụ đã tới phòng của Lâm Tử Tu tìm người, tiểu hầu gia cũng đã biết chuyện khi đó lộ ra cũng không trốn đi, để lộ thân phận mong muốn cưới Lâm Tử Tu. Nhưng lúc này tình cảm của bọn họ còn chưa sâu đậm, Lâm Tử Tu chỉ là con của thương gia, đương nhiên là không xứng với tiểu hầu gia nhà cao cửa rộng này, cho nên khi gả đi cũng không thể thành chính thất.
Lâm Tử Tu không đáp ứng.
Hắn đối với tiểu hầu gia không có tình cảm, huống chi là để hắn làm tiểu thiếp. Hắn cũng chú ý thân phận của tiểu hầu gia, muốn để phụ thân tin tưởng hắn chủ là đơn thuần cứu người, cũng không phải là có tư tình với tiểu hầu gia, vẫn một lòng muốn gả cho Trình Tấn. Hắn cảm thấy dù có buồn nôn đi nữa cùng không thể để Trình Tấn cùng Lâm Chiêu thành một đôi, không muốn để bọn họ như ý.
Hôn ước này có được hay không cũng phải do hắn quyết định.
Mà Lâm phụ cũng không biết làm sao đáp ứng được, ai biết được đích tử nói thật hay giả. Không quản là thật hay giả, nhưng việc hắn cùng nam tử sớm chiều ở chung trong phòng đã là sự thật?
Ông cho dù tình nguyện tin tưởng con trai nhưng Trình Tấn cũng phải tin mới được.
Ngày đó Trình Tấn cũng đã nghe thấy hết những chuyện này, hơn nữa còn là đích tử đẩy thứ đệ xuống hồ, tìm người đến hủy đi trinh tiết thứ đệ. Công tâm mà nói, nếu ông có một vị hôn thê ác độc như vậy, ông cũng không muốn lấy.
Ông vì trả ơn cho Trình gia nên mới làm nên mối hôn sự này chứ không phải là cùng nhà người ta kết thù.
Cho nên chuyện này nên làm sao vẫn phải cùng chính Trình Tấn đến thương lượng một chút. Chuyện hôm đó phát sinh trong nhà mình, người ngoài đều không biết, chỉ cần Trình Tấn nguyện ý, thì mọi chuyện sẽ dễ nói.
Tiến vào Lâm phủ, một đường đi đến thư phòng của Lâm phụ. Lúc bọn họ vào phủ, sớm có gã sai vặt chạy đi thông báo. Từ nãy đến giờ, Lâm phụ đã chờ ở thư phòng.
"Hiền chất." Vừa thấy Trình Tấn vào cửa, Lâm phụ liền gọi một tiếng.
Lâm Thiên Hoa đưa người tới liền rời đi.
"Bá phụ." Trình Tấn cũng cười chào hỏi.
"Đến ngồi." Lâm phụ bảo Trình Tấn ngồi xuống: "Lần này bảo con tới, bá phụ muốn hỏi con một chút về hôn sự của con với Tử Tu, con cảm thấy như thế nào."
"Bá phụ cũng đã điều tra, thằng bé cùng người kia đúng là không có tư tình gì, chỉ là bởi vì...." Ông chỉ ngón tay lên trên, ra hiệu là chuyện triều đình không thể nói: "Nó cũng mới cứu giúp người một chút, không nghĩ tới lại bị Chiêu Chiêu nhìn thấy lại hiểu lầm chuyện này."
Bất kể là chuyện này có là hiểu lầm hay không, ông cũng muốn thay nhi tử mà nói khéo một chút.
Trên mặt Trình Tấn lễ phép mỉm cười, vừa nhìn đã biết hắn căn bản là không tin, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Con biết, Tử Tu luôn rất tốt, lúc còn nhỏ con luôn xem cậu ấy là đệ đệ trong nhà mà đối xử."
Nói là đệ đệ trong nhà vậy chính là không có tình cảm trên phương diện kia, không muốn tiếp tục mối hôn sự này.
Lâm phụ cũng không tức giận, ông đã sớm đoán được sẽ như này, liền đã quyết định: "Việc này là Lâm gia có lỗi với con, hôn sự của con cùng Tử Tu cũng coi như thôi đi, không biết là nếu như kết thân cùng tiểu nhi tử nhà ta, con có nguyện ý không?" Lâm phụ thấy Trình Tấn chịu thiệt thòi, đổi đích tử lấy thứ tử.
So sánh ra thấy được thân phận ai tốt hơn.
Ông cũng không còn cách nào khác, cũng đâu thể đào ra thêm một đích tử khác.
Hơn nữa vị hôn phu đổi thành thứ tử thì người ngoài sẽ nghĩ thế nào chứ? Cũng may hôn sự của Trình Tấn cùng Lâm Tử Tu nhà bọn họ cũng không nói rõ ràng với bên ngoài, vẫn luôn để nhi tử lấy lý do ân nhân cứu mạng mà cùng nhau lui tới. Dĩ nhiên cho dù có không nói rõ thì trong lòng mọi người cũng rõ mươi mười.
Nhưng ông cũng chỉ có thể ưỡn cái mặt già nua này coi như là không biết, xưa nay, trong nhà có một ít chuyện hoang đường cũng không phải là không có. Nếu ông không thể cho Trình Tấn một tức phụ, thì cũng không thể để chuyện như vậy mà bỏ mặc.
"Hay là nếu như con có yêu cầu gì khác thì cứ việc nói, bá phụ nhất định sẽ dốc hết sức để thỏa mãn con."
Trình Tấn lắc đầu một cái, nhìn qua cũng không có cảm xúc gì về việc đổi hôn thê, chỉ là khi mở lời có chút cô đơn: "Bá phụ nói quá, ngài vẫn luôn đối với con rất tốt, bất kể là Tử Tu hay Lâm Chiêu, đều là con một con cái nhà nông trèo cao, tất cả đều là bá phụ làm chủ ạ."
Lòng Lâm phụ ngày càng áy náy: "Vậy hôn sự giữa con và Lâm Chiêu liền quyết định xong, đều là do Lâm gia có lỗi với con, ta sẽ nhanh chóng tìm phụ mẫu con nghị sự."
Trình Tấn hoàn toàn yên tâm, lại cùng Lâm phụ nói vài lời rồi mới rời đi.
Nhưng nương hắn cũng không phải dễ dàng đồng ý như vậy. Ở cái thế giới bị sửa chữa này, nương hắn tham lam cực kỳ, tâm cao ngất trời, luôn nghĩ nhi tử của mình chỉ cưới công chúa mới xứng. Hiện tại hôn sự đổi đích tử thành thứ tử, bà là một phụ nữ nhà nông, cũng sẽ cảm thấy sự thay đổi này là từ tốt sang xấu.
Trình Tấn nhất định về trước thuyết phục Trương thị một chút.
Đến học viện xin nghỉ một ngày, Trình Tấn về đến nhà cùng Trương thị thương thảo một phen mới có thể thuyết phục được bà.
Trương đi đến Lâm gia, đối mặt với Lâm phụ là lòng tham không đáy. Cũng may Lâm phụ cũng biết được tính tình của thê tử nhà ân nhân, ân nhân là người có tính tình khá tốt nhưng mà lại quá yếu đuối nên, cũng không trách được, Lâm phụ cũng không thấy ngại. Không phải chỉ là muốn bạc thôi sao, ông là một phú thương, có rất nhiều bạc. Lấy được một khoảng đất cùng tiền bồi thường, Trương thị mới thỏa mãn mà đồng ý mối hôn sự, thắng lợi trở về.
Đồng thời vì việc này là chuyện nhà Lâm gia, lỗi của Lâm Tử Tu, Lâm phụ cũng không đem việc này đẩy lên người thứ tử, nói với bên ngoài là chính mình không nỡ rời xa đích tử.
Đem tất cả đổ hết lên người mình.
Lý do này cũng rất dễ dàng tiếp thu. Đích tử so với thứ tử địa vị cao hơn chút, Trình Tấn chỉ là con nhà nông, cũng không nghe nói hắn xuất sắc gì, không muốn gả đích tử đi cũng bình thường. Tặng nhiều thêm quà lễ cũng sẽ không khiến người khác thấy chỗ nào không tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]