Nơi Trình Mộc Quân ở vẫn là căn nhà bằng trúc trong rừng trúc khi xưa.
Điều duy nhất có thể nhận ra hôm nay khác thường có lẽ là hai chữ Hỉ dán trước cửa.
Chữ Hỉ cắt méo xẹo, dán trên cửa trông chẳng ra gì.
Đêm qua, Quân Mục tốn cả buổi trời mới cắt xong chữ Hỉ này. Cả hai đều không phải người để ý vật chất, vậy nên hôn sự cũng không đi thông báo bốn phía.
Khách có thể không có, nhưng Quân Mục lại kiên trì với các lễ tiết, sáng sớm đã nói đi chuẩn bị rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Trình Mộc Quân chống cằm ngồi trên ghế xem chữ Hỉ kia, trên người mặc bộ quần áo màu xanh lục như bình thường.
"Haiz, không ngờ ở phương diện này Quân Mục lại chấp nhất như thế."
Một cục bột trắng ló đầu vào cửa sổ: "Tiểu Trúc Tử, là ngươi sao?"
Cũng chẳng biết Quy Nhất có học được gì từ chuyến độ kiếp này hay không, nhưng hiện tại nó đã có thể rời khỏi bản thể đi tung tăng khắp nơi. Quân Mục lười đến quản nó, thế là càng ngày nó càng làm tới.
"Có vài việc Quân Mục kiên trì quái lạ, làm ta thấy hơi rầu rĩ."
Quy Nhất lăn tới, gõ mặt bàn: "Ý ngươi là thành thân à? Sao? Ngươi không muốn kết hôn hả? A, ta biết rồi, là hội chứng sợ hãi trước hôn nhân."
Nó nói rất mau, còn kèm theo chút hả hê.
"Cái đó thì không có thật, chỉ là có vài việc bị gián đoạn làm tôi hơi khó chịu, ví dụ như quần áo đã cởi được một nửa rồi..."
"A a a, đừng nói nữa, ta lại bị nhốt trong phòng tối mất!"
Trình Mộc Quân dở khóc dở cười: "Có phải ngươi quên mình đã không phải là hệ thống nữa rồi không?"
Quy Nhất ngơ ngác chớp mắt: "Đúng ha."
Lúc này, sương mù trong rừng trúc bỗng vặn vẹo, bóng dáng Quân Mục xuất hiện.
Qua cửa sổ rộng mở, Trình Mộc Quân nhìn thấy trong tay Quân Mục xách theo một người.
Người nọ trông rất xa lạ, hẳn là thần mới xuất hiện trong khoảng thời gian Trình Mộc Quân bế quan độ kiếp.
Quân Mục vung tay, người nọ lập tức rơi xuống đất.
Hắn chật vật ngã gục trên mặt đất, búi tóc rối tung, thậm chí còn có... một miếng tóc giả bị rớt ra.
Trình Mộc Quân: "Quy Nhất, đây là Thần Mã Hiệu à?"
Quy Nhất kinh ngạc: "A? Sao ngươi biết?"
"Nhìn mớ tóc ít ỏi và cái áo choàng kẻ ô vuông đó là biết."
Trình Mộc Quân đứng dậy, đi ra ngoài.
"Sao vậy?"
Quân Mục: "Người này cứ thập thò lén lút bên ngoài, ta bắt vào."
"Ta, ta, ta là Jost. Ta tới tìm Quy Nhất. Quy Nhất bị các ngươi làm gì rồi!"
Trình Mộc Quân thấy khá hứng thú: "Quy Nhất à, phạm tội lớn, bị nhốt lại, mấy trăm năm nữa mới thả ra."
Jost nghe xong lập tức cuống quýt móc ra một tấm thẻ từ trong tay áo: "Đây, đây là tiền chuộc. Thượng thần thả Quy Nhất ra được không?"
Trình Mộc Quân nhìn hắn từ trên xuống dưới vài lần, cười khẽ: "Hửm? Quy Nhất cũng không phải vật phàm vật, ngươi muốn chuộc nó? Đây là cái gì?"
"Đây là thẻ đặc quyền trong Trò chơi độ kiếp, có thẻ đặc quyền là có thể nhận được đãi ngộ VVVVVIP. Thần Thú ngầu lòi, Thần Khí nghịch thiên..."
Trình Mộc Quân: "Ngươi có quyền quản trị viên à?"
Jost ngửi thấy mùi không ổn, vội vàng sửa miệng: "Không có không có, ta chỉ nói chơi vậy thôi, thật ra là dịch vụ hậu mãi. Ừm, ta biết ngài không quá hài lòng với những thế giới trước."
"Nói đơn giản chút đi."
"Chính là mấy thế giới ngài đã trải qua, ta sao lưu lại để trong cơ sở dữ liệu, ngài có thể cùng đạo lữ của mình trở về ôn chuyện cũ. Đương nhiên cái này giống như du lịch nghỉ phép thôi, đều là dữ liệu, không có rủi ro về sau, có thể chơi các loại play. Dù sao, dù sao cũng chỉ là dữ liệu..."
Còn chưa dứt lời, cục bột trắng đã bị ném vào ngực Jost.
"Của ngươi." Quân Mục duỗi tay, lấy đi tấm thẻ đặc quyền vàng óng.
Sau đó y vung tay áo, tất cả người không liên quan lập tức bị trục xuất khỏi rừng trúc.
Quân Mục xoay người, nắm tay Trình Mộc Quân đi vào nhà trúc.
Nến song long, áo cưới đỏ thêu tơ vàng, giường Bạt Bộ với màn lụa đỏ rũ xuống bốn phía, tất cả đều được chuẩn bị cho đám cưới.
"Trong lúc ta nói chuyện với Jost ngươi đã trang trí xong rồi?"
"Ừm, ta đã... đợi lâu lắm rồi." Quân Mục nâng tay kéo áo ngoài của Trình Mộc Quân: "Để ta thay quần áo cho ngài."
"Khoan đã." Trình Mộc Quân nắm tay y ngăn cản: "Trước tiên, ta đưa ngươi đến một nơi."
Mở cửa.
Trình Mộc Quân dắt Quân Mục đi sâu vào trong rừng trúc. Giữa mây mù lượn lờ, hai người sóng vai bước đi.
Đi được một lúc, rừng trúc trốn trơn, chỉ có một cây trúc toàn thân xanh biếc như phỉ thúy.
"Đây là bản thể của ta."
Quân Mục ngơ ngẩn nhìn một lát rồi tiến lên phía trước, nhẹ nhàng vuốt ve thân cây: "Ừm."
Đối với một vị thần thượng cổ như Trình Mộc Quân, cho y biết vị trí bản thể đồng nghĩa với giao mạng vào tay y.
Đứng yên một lát, Trình Mộc Quân nâng tay, bẻ xuống một nhánh trúc nhỏ: "Đi thôi."
Trở lại trong nhà trúc, Trình Mộc Quân chỉ cái bàn trước cửa sổ: "Ngồi đó."
Quân Mục ngồi xuống.
Trình Mộc Quân đứng phía sau y, tay vừa kéo, mái tóc đen của người trước mặt lập tức buông xuống.
Nhánh trúc trong lòng bàn tay y phát sáng, sau khi ánh sáng biến mất, còn lại là một cây trâm cài.
Chải đầu, vấn tóc, sau đó giúp đối phương cởi áo ngoài, mặc áo cưới.
Hai người nắm tay đi ra phòng ngoài, thực hiện nhất bái với thiên địa là kết thúc buổi lễ.
Ngọn nến trong phòng không biết đã cháy bao lâu.
Bên trong tấm rèm, xuân tình chứa chan.
Ngoài bìa rừng, một cục bột đang gấp gáp xoay vòng: "Ai da, đã bao nhiêu ngày rồi, sao vẫn chưa cho ta đi vào. Đừng nói là thật sự không cần ta nữa nhé, huhuhu."
Jost khoanh tay, ngả người dựa vào một bên, nhắm mắt nói: "Ai da, bây giờ ngươi mà đi vào thì chủ nhân của ngươi mới không cần ngươi đó."
Hắn nhớ lại dáng vẻ hung tàn của Quân Mục: "Ta đoán, không chỉ là không cần ngươi, có khi còn bẻ ngươi gãy làm đôi luôn."
Quy Nhất tức giận: "Huhuhu, tại ngươi hết đó. Nếu chương trình của ngươi không có nhiều lỗ hổng như vậy thì mọi chuyện có thành ra thế này sao? IQ của ta cũng sẽ không biến mất."
Jost không phục: "Này, có thể trách ta sao. Lúc trước rõ ràng yêu cầu của ngươi chỉ là Trò chơi độ kiếp có thể vận hành, đâu có nói phải làm tường lửa phòng ngừa Ma giới xâm lấn. Thân là quản lý sản phẩm mà ngươi không phân tích nhu cầu cẩn thận, có thể trách ta viết mã sao?"
"Hơn nữa, một trong những quy tắc của lập trình viên chính là: Nếu không biết tại sao chương trình chạy được thì đừng có sửa. Nhưng nhắc mới nhớ, tên Ma Vương kia đúng là giỏi ghê, đúng ra phải bắt gã về sửa bug, tiếc là đã bị chém chết, lãng phí nhân tài quá mà."
Quy Nhất á khẩu không trả lời được: "Hừ. Nhưng mà tấm thẻ đặc quyền ngươi đưa rốt cuộc là thứ gì vậy?"
"Hehe." Jost cười nói: "Thật ra so với tiền chuộc, ta thấy thứ đó giống quà cưới hơn, quá thích hợp."
Khi Trình Mộc Quân tỉnh tại, hắn thấy mình đang ở một nơi kỳ lạ.
Tay hắn đặt trên tay nắm cửa, giống như đang chuẩn bị ra ngoài.
"Hệ thống?"
Không ai trả lời.
"Quân Mục? Quy Nhất?"
Vẫn không có ai trả lời.
Trình Mộc Quân quay đầu lại nhìn phía sau. Phòng khách với phong cách hiện đại, không bật đèn, không gian tối tăm, khó có thể phân biệt và nhớ lại.
Hắn tốn mất một lúc mới nhận ra đây dường như là nhà của mình ở thế giới Lục Thượng.
Đây là...?
Trình Mộc Quân ấn xuống, mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy hình hóng quen thuộc bên ngoài sân vườn.
Lục Thượng vừa dậm chân vừa nhìn về phía này, trông có vẻ rất sốt ruột. Khi nhìn thấy Trình Mộc Quân, hai mắt y sáng lên, vẫy tay khí thế.
Trình Mộc Quân nhớ tới món quà Jost đưa, xem như biết đại khái chuyện gì đang diễn ra.
Hắn đi qua: "Đây là tuần trăng mật mà ngươi nói?"
Ở trong rừng trúc, sau khi bị Quân Mục đè lăn qua lộn lại không biết bao lâu, Trình Mộc Quân nghiêm túc nói mình muốn rời khỏi nơi này.
Lúc đó Quân Mục nói: "Nghe nói sau đám cưới phải đi hưởng tuần trăng mật."
Rồi tới khi tỉnh lại, hắn xuất hiện ở nơi này.
"Tuần trăng mật?" Mặt Lục Thượng đỏ lên, liên tục xua tay: "Không không không không, không nhanh như vậy."
Trình Mộc Quân nhìn vào đôi mắt y, trong sáng và chân thành, còn mang theo vài phần mơ màng khi say, không giống như đang diễn kịch.
Lại chơi trò gì nữa đây?
"Không có gì, tôi chưa tỉnh ngủ, cậu tìm tôi làm gì?"
Nếu ký ức không sai, vài phút sau Lục Thượng sẽ lớn tiếng tỏ tình, đánh thức ba mẹ Trình Mộc Quân ở tầng hai.
Đối với Lục Thượng mà nói, đây quả thực là chuyện xấu hổ nhất cuộc đời. Đến tận mấy chục năm sau, mỗi khi uống say là y lại mang chuyện này ra nhắc mãi, hối hận cực kỳ.
Chẳng lẽ, hắn trở lại đây là vì để đền bù tiếc nuối lúc trước?
"Trình Mộc Quân! Tôi rất thích cậu! Kết hôn với tôi được không!"
Vẫn là âm lượng thật lớn, vẫn là mái hiên đột nhiên sáng đèn, vẫn là ba mẹ bừng tỉnh ở tầng hai.
Trình Mộc Quân: "..."
Hắn hoàn toàn không biết người này muốn làm gì, lại bị ôm chặt: "Cậu làm gì vậy?"
"Phần thưởng." Hơi thở của Lục Thượng phun vào bên cổ Trình Mộc Quân: "Cậu đã đồng ý với tôi, phần thưởng thi đại học, cậu không đổi ý được đâu. Lúc trước cậu gạt tôi hủy bỏ hôn ước, tôi rất đau lòng rất buồn bã, nhớ tới là khó chịu, nên tối nay mượn rượu giải sầu..."
Giọng điệu không thích hợp, không giống như đang say, cũng không giống như Lục Thượng.
"Mặc Sĩ Nghi?"
Không hiểu sao người trước mặt lại thế này, không phải Quân Mục cũng không phải Lục Thượng, mà là Mặc Sĩ Nghi vốn đã bị dung hợp hoàn toàn.
"Ừm, là ta." Hắn cúi đầu cắn nhẹ lên môi Trình Mộc Quân một cái: "Ta rất ghen tỵ với y, tại sao y luôn có thể thẳng thắn nói ra tình cảm trong lòng mà không ngần ngại bất luận kẻ nào, không giống ta..."
Bỗng Trình Mộc Quân hiểu ra tại sao Mặc Sĩ Nghi lại xuất hiện. Trong lòng y luôn chất chứa sự nhạy cảm và tự ti, đã rất lâu rồi y không dám nói ra cảm xúc của mình.
Quá xem trọng, nên lo được lo mất quá nhiều.
"Không sao." Trình Mộc Quân nâng tay ôm vai y, làm sâu thêm nụ hôn này.
Hắn cho rằng, đây chỉ là một cái hôn.
Mặc dù phục chế thế giới từ dữ liệu, nhưng ba mẹ vẫn còn ở tầng hai, Trình Mộc Quân không thể làm được khi có người chứng kiến.
Vậy mà Mặc Sĩ Nghi lại được nước làm tới, đừ người nằm xuống cỏ, ngón tay lướt qua eo Trình Mộc Quân.
"Ưm ——"
Cảm giác tê dại bò lên theo xương sống, cả bầu trời sao cất vào ánh mắt. Trong cơn mê tình, Trình Mộc Quân đã quên cái gì gọi là không thích hợp.
Suy cho cùng, yếu tốt "tất cả chỉ là dữ liệu" đã làm giới hạn của hắn dần hạ thấp.
Hỗn loạn kết thúc, hắn còn chưa kịp trách Mặc Sĩ Nghi làm bậy, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.
Trước mắt lại là một cánh cửa.
Trình Mộc Quân có chút nghi hoặc, không thể phân biệt ra đây là nơi nào. Kệ đi, tóm lại là cảnh tượng trong một thế giới nào đó thôi, mở cửa ra là biết.
Hắn giơ tay, đẩy cửa.
Ngàn lần không nghĩ tới, chờ hắn ở phía sau cửa lại cảnh tượng kích thích như thế.
Hàn Sơ Húc ngồi ở trên giường, quần hơi kéo xuống, tay đặt trên bộ phận không thể nói.
"..."
"..."
Hai người chạm mắt, mặt Hàn Sơ Húc đỏ bừng bất thường, vừa nhìn là biết đây là lần y bị chuốc thuốc.
May thay, bây giờ Trình Mộc Quân đã trải qua quá nhiều, khả năng chịu đựng mạnh hơn lúc không có ký ức biết bao nhiêu lần.
Hắn không ngất, chỉ thấy hơi bất đắc dĩ: "Dù là tuần trăng mật nhưng ngươi cũng không cần cho ta bất ngờ... lớn vậy đâu."
Không ngờ, Hàn Sơ Húc lại lộ ra nét mặt hoàn toàn không phù hợp với thiết lập, hoảng hốt trông rất đáng thương: "Em, em chỉ muốn lấy một thân phận trưởng thành để gặp anh."
"Lục Thượng?" Vừa nói xong, Trình Mộc Quân lập tức biết người trước mắt là ai.
Không đủ trưởng thành là điều Lục Thượng tiếc nuốc đến tận bây giờ.
Nếu vậy, y chọn thế giới của Hàn Sơ Húc cũng không kỳ lạ.
Trình Mộc Quân trở tay đóng cửa, đi tới trước mặt Lục Thượng đeo mặt nạ Hàn Sơ Húc, thở dài: "Em đang làm gì vậy?"
Lục Thượng há miệng muốn giải thích gì đó, do dự một lát rồi phun ra một câu: "Hay là... em cho anh sờ nhé?"
Trình Mộc Quân dời mắt xuống nơi y đặt tay, không nói gì.
Lục Thượng cúi đầu, lại đột nhiên ngẩng đầu: "Em, ý em không phải như vậy, ý em là..."
Lắp bắp một lúc mà vẫn không giải thích được, Lục Thượng bèn bất chấp ngẩng đầu, kéo tay Trình Mộc Quân xuống: "Quên đi! Ý em nói là cái này, anh nhắm mắt lại, sờ một chút là không sợ nữa!"
Một chạm, là không thể vãn hồi.
Khi đối mặt với cánh cửa một lần nữa, Trình Mộc Quân đã quá quen, quen đến mức thản nhiên đón nhận.
Cái gọi là thẻ đặc quyền này căn bản chính là Trò chơi độ kiếp phiên bản 18+ mà! Thậm chí Trình Mộc Quân còn nghi đây vốn dĩ không phải thứ Jost chủ động làm, mà là Quân Mục đặc biệt yêu cầu.
Nhưng mà, hắn không biết nên rời khỏi đây như thế nào, hình như quyền kiểm soát nằm trong tay Quân Mục.
Điều duy nhất Trình Mộc Quân có thể làm là lại đẩy cánh cửa trước mặt ra một lần nữa.
Phía sau cửa là một căn phòng ấm áp với lò sưởi gắn tường, mà người đang chà lau đường đao phía trước lò sưởi là Hạ Sâm.
Trên mắt Hạ Sâm không có vết đỏ, đây hẳn là thời gian trước khi những người đồng đội kia xuất hiện ở giữa hai người.
Trình Mộc Quân cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy danh sách những người tham gia đội ngũ trên bảng nhiệm vụ.
Hắn đi qua, ngồi xuống: "Tôi đã gửi danh sách đến bảng nhiệm vụ của cậu, cậu cảm thấy thế nào?"
Hạ Sâm đút đường đao vào vỏ: "Chẳng ra gì."
Câu trả lời không giống.
"Sao vậy? Không phải cậu đề nghị tìm thêm mấy đồng đội, đẩy nhanh tốc độ qua cửa sao?"
Hạ Sâm giương mắt nhìn lại: "Chúng ta không cần những người khác, gia tăng tốc độ qua cửa cũng không có ý nghĩa gì. Tôi đã... chịu đựng đủ loại người rồi."
Trình Mộc Quân nghe ra chút manh mối: "Chú Hàn?"
Người trước mắt khẽ cười, đôi môi hơi cong lên, nụ cười đặc trưng thuộc về Hàn Sơ Húc: ", là tôi, em nhận ra à?"
"Chú đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, tất nhiên em có thể nhận ra."
Hàn Sơ Húc cúi người tiến đến: "Cho em một phần thưởng." Nói xong lập tức hôn lên.
Ánh lửa bập bùng, thảm trải sàn mềm mại.
Khi cảnh tượng xung quanh nhoè đi một lần nữa, Trình Mộc Quân đã đoán được người tiếp theo mình sẽ nhìn thấy là ai.
Hạ Sâm.
Chỉ là hắn không biết, Hạ Sâm sẽ xuất hiện ở thế giới nào.
Bên tai có chút ầm ĩ, Trình Mộc Quân ngẩng đầu, phát hiện mình đang nằm gục trên bàn, đây là giảng đường của trường đại học.
Một căn phòng rất lớn, mọi người chung quanh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, màn hình trên sân khấu vẫn bật.
Tọa đàm?
"Cậu bạn này, cậu không thấy hứng thú với buổi tọa đàm của tôi sao?"
Trình Mộc Quân sửng sốt, quay đầu nhìn qua, đối mắt với Tần Lý.
Hắn có chút tò mò, không biết tại sao Hạ Sâm lại chọn thế giới này: "Xin lỗi, nghe không hiểu lắm nên ngủ quên mất."
"Không sao, tôi có thể làm một buổi tọa đàm cho riêng cậu."
Người trong phòng học đã đi gần hết, Trình Mộc Quân không nhịn được bật cười: "Được rồi, Hạ Sâm, cậu đang làm gì vậy?"
"Mới đó mà đã nhận ra rồi à." Hạ Sâm trực tiếp ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn hắn: "Thật ra vào ngày khai giảng, khi cậu đại diện khoa lên phát biểu, tôi đã không thể dời mắt được nữa."
Y nắm tay Trình Mộc Quân kéo về phía mình: "Lúc ấy tôi nghĩ, sao lại có người có đôi tay đẹp như vậy. Sau này mới biết, bởi vì động lòng, nên mới cảm thấy tay đẹp."
"Tôi rất hối hận, thân là bạn cùng phòng mấy năm, vậy mà tôi chưa làm được gì cả..."
Câu nói dang dở bởi một cái hôn. Y cúi đầu hôn lên lòng bàn tay Trình Mộc Quân, nụ hôn nhỏ vụn đi tới cổ tay.
"Khoan đã." Trình Mộc Quân nhíu mày: "Địa điểm này không thích hợp lắm."
Mặc dù giới hạn đang bị hạ thấp không ngừng, nhưng Trình Mộc Quân vẫn không thể chấp nhận được việc làm mấy trò này ở phòng học.
"Không sao, là dữ liệu cả thôi. Hồi năm hai tôi có một giấc mơ, chính là ở phòng học..." Vành tai y ửng đỏ: "Hôm sau tỉnh lại, tôi không dám nhìn cậu suốt ba ngày, cảm thấy mình thật sự quá xấu xa."
Trình Mộc Quân cũng bị thái độ của y làm rung rinh. Có lẽ... có thể thử một lần?
Cố giữ giới hạn tiếp theo là được rồi.
Không lâu sau, Trình Mộc Quân biết, giới hạn tồn tại chỉ để phá vỡ.
Huống chi Quân Mục còn có thể tái hiện các thiết lập của phân hồn mỗi thế giới nhờ sự trợ giúp của thẻ đặc quyền.
Sau khi Trình Mộc Quân trải qua chín thế giới phục chế, điều duy nhất hắn muốn làm đó là đi ra ngoài tẩn cái tên Jost kia một trận.
Jost đang nhào bột đột nhiên rùng mình.
Quy Nhất: "Ngươi sao vậy?"
Jost: "A, ta quên chỉnh quyền hạn tấm thẻ cho hai người rồi."
"Là sao?"
"Là bây giờ chỉ được chọn một người, cũng chỉ người đó mới có thể khống chế vấn đề ra vào." Hắn nhíu mày suy nghĩ.
"Thôi, không quan trọng, bọn họ đã thành thân rồi, quyền hạn ở trong tay ai cũng không quan trọng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]