Khi tỉnh lại, Trình Mộc Quân có hơi hoang mang.
Căn phòng rất xa lạ, xung quanh cũng rất yên tĩnh, trừ tiếng côn trùng và tiếng chim hót ra thì không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào thuộc về thế giới con người.
Trong phòng không có ai.
Trình Mộc Quân đứng dậy, kéo rèm, đẩy cửa sổ sát đất đi ra ban công.
Lọt vào trong tầm mắt là không gian đen kịt, hình như là một nơi cực kỳ hoang vắng.
Ngôi nhà nằm ở lưng chừng núi, có thể nhìn thấy vài chấm đèn sáng dưới chân núi, có dân cư, nhưng khoảng cách khá xa.
Trên ban công có lưới chống trộm, phía dưới có khoảng sân, tám chín phần mười là đã bị khóa.
Trình Mộc Quân thở dài: "Diễn biến này cũng hơi bị quá mức rồi."
Hệ thống cười: "Hehe."
"Có chuyện thì nói, đừng có giở giọng đó."
Hệ thống: "Qua nhiều thế giới tiểu thuyết rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy tình tiết kinh điển kích thích nhất, phòng tối hehehe. Tôi bị nhốt nhiều quá rồi, cuối cùng cũng tới phiên cậu bị nhốt, hehe."
Trình Mộc Quân: "... Cậu suy nghĩ lại đi, đây đúng thật là tình tiết phòng tối kinh điển, nhưng là tôi và cậu cùng bị nhốt."
Lúc này hệ thống mới tỉnh tại từ cảm giác hả hê: "Ơ... đúng nhỉ."
"Tốt nhất là cậu nên cầu nguyện sao cho Kỷ Trường Hoài vẫn chưa điên đến mức thật sự chơi phòng tối, lấy dây xích khóa tôi trên giường gì đó. Nếu không, cậu sẽ bị chặn, càng chán hơn."
"Ô, nhưng mà Kỷ Trường Hoài cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-lap-tinh-cach-cua-lop-xe-du-phong-hong-roi/3513811/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.