Editor: Diệp Hạ
Xuống khỏi xe, Trình Mộc Quân thực sự khá ngạc nhiên.
Chỗ của Tiêu Minh Duệ chỉ cách trường học một con phố.
Thật sự như lời y nói, rất gần.
Trường học có hơn 200 năm lịch sử, các toà nhà gần đó vẫn còn giữ nguyên nét kiến trúc xưa.
Những cây ngô đồng trăm năm che kín mặt đường, lúc này đúng vào cuối thu, lá cây rơi rụng đầy đất.
Hai bên căn nhà là hai toà nhà hai tầng, trước cửa có một cái sân nhỏ, bên ngoài hàng rào là hộp thư bằng đồng.
"Thích không?"
Trình Mộc Quân quay đầu lại, thấy Tiêu Minh Duệ đứng phía sau, cái tay bị thương treo trước ngực, một tay khác xách vali.
Giọng điệu y dịu dàng, đôi môi cong nhẹ, ánh mắt tập trung vào hắn, duy trì một khoảng cách thân thiết mà không quá phận.
Nhưng giọng điệu vừa rồi không giống như đang hỏi một người bạn đến ở vài tháng, ngược lại như hỏi bạn đời mới cưới có thấy thích ngôi nhà mà hai người sẽ chung sống trong tương lai không.
Trình Mộc Quân nở nụ cười, hắn không cảm thấy mình đang suy nghĩ nhiều.
Lời này đặt vào người khác thì có lẽ là vô tình, nhưng Tiêu Minh Duệ lại khác.
Hắn gật đầu: "Ừm, rất tốt."
Hai người đẩy cổng hàng rào, đi vào.
Tiêu Minh Duệ lấy chìa khoá từ trong áo khoác ra, cửa nhà vẫn dùng ổ khoá truyền thống bằng đồng, trông có vẻ khá cũ kĩ.
Mở cửa ra, đập vào mặt là mùi hương nồng nặc đặc trưng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-lap-tinh-cach-cua-lop-xe-du-phong-hong-roi/3510687/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.