Trời đổ mưa.
Cơn mưa to tầm tã, tầm nhìn xa chỉ còn lại hơn hai thước, lúc này mà lái xe rời khỏi trang viên thì quá nguy hiểm.
Mọi người chỉ có thể đưa Tiêu Ngật Xuyên về phòng nghỉ ngơi trước, cũng may nhịp thở của y vẫn ổn định, nhìn chỉ như đang ngủ.
Trình Mộc Quân ở lại, ngồi xuống mép giường. Cũng không phải là hắn tự nguyện, mà bởi vì sau khi ngất xỉu, Tiêu Ngật Xuyên cứ nắm chặt tay hắn không buông.
Hắn bất đắc dĩ đành phải ở lại.
Kỷ Trường Hoài, Hàn Sơ Húc và Tô Thượng cũng ở lại, ngồi bên ngoài phòng khách.
Mưa to như trút nước, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Gió lớn kéo những hạt mưa nặng trĩu đập vào cửa kính, tạo nên âm thanh vang dội.
Trình Mộc Quân dựa vào đầu giường chợp mắt một lát, sau đó bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Hắn vô thức muốn đứng dậy, tay lại bị kéo, chỉ đành ngồi trở về.
Ngoài cửa có tiếng ầm ĩ, sau một lúc, Tô Thượng vọt vào.
Cậu nhíu mày nói: "Anh Mộc Quân, bên ngoài nói hình như Mạc An Lan đã xảy ra chuyện, không liên lạc được, bây giờ mưa đã bớt một chút, họ chuẩn bị ra ngoài tìm người."
Trình Mộc Quân gật đầu, "Ừm."
Tô Thượng lại nói: "Cậu kêu em ra đại sảnh chờ để có gì hỗ trợ, có chuyện gì thì anh gọi điện thoại cho em nha."
"Được."
Nói xong, Tô Thượng rời khỏi.
Bên ngoài an tĩnh lại.
Trình Mộc Quân nhìn ra ngoài cửa sổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-lap-tinh-cach-cua-lop-xe-du-phong-hong-roi/3510684/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.