Chương trước
Chương sau
Hôm sau.

Đào Ninh ở hậu cung cuối cùng cũng gặp được Mặc Sĩ Nghi.

Từ sau khi sứ đoàn Đông Trạch rời khỏi, cậu luôn bị giam lỏng trong hậu cung, không được ra ngoài nửa bước.

Công chúa liên hôn tất nhiên phải mang theo người hầu hạ, nhưng Mặc Sĩ Nghi tính tình đa nghi, nói thẳng chỉ công chúa ở lại, những người khác mang hết về Đông Trạch.

Sứ thần đành thỏa hiệp, ai bảo bây giờ Bắc Xuyên mạnh như thế chứ.

Vì thế, Đào Ninh phải vào cung lẻ loi một mình, cung nữ hầu hạ cậu đều được bồi dưỡng tỉ mỉ, năng lực bất phàm, lòng cảnh giác cực cao, cậu chỉ mới tới gần cửa điện thôi là đã chui từ đâu ra ngăn cản rồi.

"Công chúa, chưa được vương thượng cho phép, không được rời đi."

Lăn qua lộn lại, những cung nữ đó vẫn chỉ có một câu này.

Đào Ninh vừa đấm vừa xoa, lời hay tiếng xấu gì cũng nói hết rồi, thế nhưng vẫn chỉ có một câu trả lời như vậy. Cậu cũng từng có ý định dùng tiền tài hối lộ, muốn các nàng thay mình mang một phong thư đến cho Mặc Sĩ Nghi.

Vẫn bị từ chối.

Không còn cách nào, cậu đành phải an phận ở yên trong phòng, chờ một ngày nào đó Mặc Sĩ Nghi nhớ tới mình.

Đào Ninh không cho rằng mình sẽ bị lãng quên, bởi vì trong tiểu thuyết, quyền lực là thứ quan trọng nhất đối với Mặc Sĩ Nghi.

Hiện giờ, Nam Cương chưa định Tây Vực chưa bình, y không thể xung đột quy mô lớn với Đông Trạch. Dù thế nào cũng phải nể mặt công chúa Đông Trạch, dù chỉ là tỏ thái độ bên ngoài.

Mấy ngày nay Đào Ninh được đối xử khá tốt, ăn, mặc, ở, đi lại cũng coi như là thoải mái, việc này càng chứng minh phỏng đoán của Đào Ninh là đúng.

Sau khi tiến vào Bắc Xuyên, Đào Ninh nghe được không ít lời đồn về Mặc Sĩ Nghi trên đường đi. Trừ thủ đoạn, tâm cơ ra, được nhắc tới nhiều nhất chính là hậu cung trống rỗng của y.

Mặc Sĩ Nghi chưa lập hậu, bên cạnh cũng không có ai hầu hạ. Trên phố đồn đãi, y không lập hậu là vì lúc niên thiếu khổ cực, có một người đã cứu y trong nguy nan, từ đó trong lòng y chỉ có người nọ, ngôi vị hoàng hậu cũng vì thế mà trống không.

Tóm lại, những lời đồn trên phố dù có lố lăng, nhưng cũng có phần đáng tin cậy.

Người nói vô tình, người nghe để ý, Đào Ninh liên tưởng đến quá khứ ở hoàng cung Đông Trạch.

Người đối xử thật lòng với Mặc Sĩ Nghi thời niên thiếu khổ cực...

Đúng là trong bốn năm đầu, nguyên chủ đã bắt nạt Mặc Sĩ Nghi, nhưng khi đó mọi người đều là trẻ con không hiểu chuyện.

Sau đó Đào Ninh cũng cố gắng đền bù, cho Mặc Sĩ Nghi ăn ngon mặc đẹp, khi người ngoài làm khó y cậu cũng lao ra che chở.

Hơn nữa, nếu không có Đào Ninh, Mặc Sĩ Nghi sẽ không được học võ, còn có những ngày đồng cam cộng khổ khi rơi vào khe núi.

Đào Ninh nghĩ, Mặc Sĩ Nghi đã mở lòng, xem mình là một người bạn thực sự.

Nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn đó, hai người cũng sẽ không tách ra lâu như vậy.

Đào Ninh chống cằm nhìn phong cảnh nhàm chán ngoài cửa sổ, thở dài.

Bắc Xuyên không thể sánh với Đông Trạch. Kiến trúc Đông Trạch đầy sự khéo léo, đình đài lầu các vô cùng tinh xảo, cung điện của Đào Ninh cũng tràn ngập hoa cỏ, còn có đủ loại thú cưng để cậu chơi đùa.

Kiến trúc trong cung Bắc Xuyên Vương lại mang phong cách cổ kính, một năm thì hết mấy tháng bị tuyết dày bao phủ, tất nhiên là không có nhiều hoa nhiều lá.

Đào Ninh lại chìm trong hồi ức.

6 năm trước, khi Mặc Sĩ Nghi rời đi, Đào Ninh vốn định đuổi theo y cùng đi đến Bắc Xuyên Quốc ngay lúc đó, nhưng không biết tại sao tin tức lại bị lộ.

Đào Ninh bị phụ hoàng nhốt mấy ngày, căn bản không có cơ hội lẻn ra ngoài. Sau đó cậu vất vả sai mấy thị vệ ra ngoài, đuổi theo đội ngũ hộ tống Mặc Sĩ Nghi, kêu bọn họ tìm cơ hội làm chậm lộ trình, để cậu có thể đuổi theo Mặc Sĩ Nghi.

Nhưng trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả thị vệ hộ tống Mặc Sĩ Nghi đều bị giết, Mặc Sĩ Nghi cũng không biết tình hình ra sao. Đào Ninh nghĩ việc này hẳn là có liên quan đến cuộc tranh giành vương vị ở Bắc Xuyên Quốc.

Đương nhiên, Mặc Sĩ Nghi là nhân vật chính của tiểu thuyết, cuối cùng vẫn sẽ an toàn về tới Bắc Xuyên Quốc, đánh bại tất cả huynh đệ và Nhiếp Chính Vương, cuối cùng đăng cơ xưng đế.

Ngày biết tin, Đào Ninh cảm thấy hối hận không thôi, lại để bỏ lỡ khoảng thời gian này. Nhưng vẫn còn cơ hội, trên con đường xưng bá của Mặc Sĩ Nghi, dù thế nào cậu cũng phải ở bên làm bạn.

Dệt hoa trên gấm mãi mãi không sánh bằng đưa than ngày tuyết, không muốn chết thảm thì nhất định phải ôm chặt đùi vàng.

Đào Ninh càng nghĩ, ánh mắt càng kiên định, cảm giác mờ mịt mấy ngày nay trở thành hư không.

Mặc Sĩ Nghi là người trọng tình, nhìn cách y chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm thân thể cho tàn hồn trong ngọc bội khi đã xưng bá là biết.

Chỉ cần cậu giải thích rõ ràng lý do mình không thể rời khỏi Đông Trạch, hai người sẽ có thể trở lại như trước. Bây giờ Mặc Sĩ Nghi chậm chạp không xuất hiện, chắc chắn là bởi vì đối phương cho rằng người ở trong cung là Ngũ công chúa Đào Cầm.

Lúc trước Đào Cầm thường xuyên sỉ nhục Mặc Sĩ Nghi, Mặc Sĩ Nghi chỉ không quan tâm là đã rất nể mặt rồi.

Càng nghĩ, Đào Ninh càng tràn đầy năng lượng, cậu đứng bật dậy, muốn đi tìm trong viện thêm lần nữa xem xem có cách nào để Mặc Sĩ Nghi biết mình ở đây hay không.

Vừa ra khỏi tẩm điện, đi qua hành lang dài, Đào Ninh nhìn thấy cửa viện luôn đóng chặt từ từ mở ra.

Toàn bộ cung nữ trong điện xếp thàng hai hàng ở hai bên, một người đi vào từ bên ngoài.  Thường phục màu đen, đó không phải Mặc Sĩ Nghi thì là ai?

Đào Ninh nhìn đến ngơ ra.

Lâu rồi không gặp, Mặc Sĩ Nghi đã cao hơn cậu rất nhiều, bờ vai rộng lớn, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, từng hành động giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí thế bễ nghễ thiên hạ của một đế vương.

Khí thế nạnh mẽ như vậy sẽ làm người ta bất giác xem nhẹ hoa văn trên mặt Mặc Sĩ Nghi, thậm chí còn cảm thấy nó đẹp một cách lạ thường.

Không đúng, hoa văn?

Chuyện gì vậy? Đào Ninh cảm thấy rất khó hiểu.

Rõ ràng trong tiểu thuyết viết, sau khi trở lại Bắc Xuyên, Mặc Sĩ Nghi chuyển hoá tất cả long khí, hoa văn trên mặt hoàn toàn biến mất, trở thành mỹ nam tử vang danh thiên hạ.

Sao bây giờ nó vẫn còn? Chẳng lẽ những chuyện cậu làm đã ảnh hưởng đến mối quan hệ của Mặc Sĩ Nghi và tàn hồn trong ngọc bội?

Tàn hồn và Mặc Sĩ Nghi không thân thiết như trong tiểu thuyết, đương nhiên hắn sẽ không dốc hết công pháp ra, vậy nên mới khiến Mặc Sĩ Nghi không thể chuyển hoá tất cả long khí.

Làm sao bây giờ, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

Trong khi Đào Ninh lo lắng sốt ruột, Mặc Sĩ Nghi đã đi đến trước mặt cậu.

Mặc Sĩ Nghi rũ mắt nhìn cậu, nói: "Như thế nào, ra là công chúa Đông Trạch Quốc có lễ nghi như vậy à?"

"A."

Đào Ninh hoàn hồn, bối rối hành lễ, mắt vẫn không nhịn được cứ liếc nhìn Mặc Sĩ Nghi.

Mặc Sĩ Nghi khép hờ đôi mắt, nói: "Sao? Sợ gương mặt này?"

Tim Đào Ninh đập thình thịch, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Cậu biết hoa văn trên mặt là vảy ngược của Mặc Sĩ Nghi, tuyệt đối không thể tỏ ra sợ hãi.

Đào Ninh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mặc Sĩ Nghi, quyết định đi thẳng vào vấn đề. Thay vì cứ ở chung rồi để Mặc Sĩ Nghi phát hiện ra vạch trần thân phận, không bằng nói thẳng với y.

"Mặc Sĩ ca ca, ta là Đào Ninh đây."

Quả nhiên, nghe xong câu đó, Mặc Sĩ Nghi thay đổi nét mặt, cảm giác lạnh lùng ngăn người khác cách xa vạn dặm biến mất: "Đào Ninh? Sao lại là ngươi?"

Đào Ninh biết chuyện này xem như qua, nói: "Chúng ta ngồi xuống nói."

Hai người vào trong ngồi, Đào Ninh dùng dăm ba câu nói ra ước định của cậu và Đào Cầm.

Cậu thở dài: "Nha đầu Đào Cầm ngang bướng không biết trời cao đất dày, ta lo nàng vào cung lại làm tổn thương huynh, cho nên đề nghị thay mặt nàng vào cung."

Nghe xong, Mặc Sĩ Nghi nhướng mày, nói: "Một nam nhân giả thành công chúa tiến cung, ngươi cảm thấy ta sẽ không làm khó ngươi?"

Đào Ninh thầm nghĩ đây chính là cơ hội để kéo gần khoảng cách rất tốt, vội vàng giải thích: "Tuy rằng bên ngoài đều nói huynh sáng nắng chiều mưa, nhưng ta biết huynh là người trọng tình nghĩa. Xét đến tình cảm thời niên thiếu của chúng ta, huynh sẽ không đối xử với ta như vậy, đúng không?"

Cậu tạm dừng một chút, lại nghĩ tới gì đó: "Huynh vẫn còn đeo ngọc bội ta tặng, chứng minh huynh vẫn nhớ tình bạn cũ. Huynh rất thích, cũng rất trân trọng khối ngọc bội này, đúng không?"

Mặc Sĩ Nghi không đáp lời, chỉ khẽ híp mắt, khóe miệng vẫn giữ một độ cong.

Trong ngọc bội đang xem phát sóng trực tiếp.

Ở trên bàn là dưa lưới Bạch Ngọc mà tiểu quốc Tây Vực đưa tới mấy ngày trước, không những mọng nước mà còn rất ngọt, vừa ăn vừa xem phim là hết ý.

Hắn gặm dưa, nói: "Hệ thống, Đào Ninh này cũng hài thật, không biết ảo tưởng cái gì mà không sợ Mặc Sĩ Nghi tí nào. Theo tôi biết, hiện tại thanh danh của Mặc Sĩ Nghi không tốt lắm, là một bạo quân một lời không hợp lập tức chém cả nhà."

Hệ thống: "Chắc là xuất phát từ tâm lý ngạo mạn khi biết trước mọi chuyện? Cậu ta cảm thấy mình chiếm tiên cơ là có thể, ừm, tùy ý thao túng Mặc Sĩ Nghi?"

"Được nha, cậu cũng biết phân tích kịch bản nè." Trình Mộc Quân mỉm cười, cảm thấy hệ thống tiến bộ không ít.

"Tại cậu cứ nói kịch bản của chúng tôi có vấn đề về logic nên tôi đã đi bổ sung rất nhiều, sau đó mới phát hiện chỗ sai."

Trình Mộc Quân đang định nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy giọng của Mặc Sĩ Nghi.

"Tiền bối, ngài cảm thấy Đào Ninh thế nào?"

Hắn ngồi ngay ngắn lại, buông miếng dưa trong tay xuống, vào thế sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Đào Ninh không biết, nhưng Trình Mộc Quân vô cùng hiểu rõ cái híp mắt vừa rồi của Mặc Sĩ Nghi có ý nghĩa gì, đây là hành động chỉ xuất huện khi tâm trạng y cực kỳ tồi tệ.

Hắn chưa kịp trả lời đã nghe Mặc Sĩ Nghi nói tiếp.

"Dối trá, ác độc, hành sự ngu xuẩn lại tự cho là đúng. Ta và cậu ta làm gì có tình nghĩa thời niên thiếu?"

Trình Mộc Quân nói: "Chắc là nói lúc cậu ta chăm sóc ngươi ở Đông Trạch?"

"A, ta không ngờ cậu ta có thể quên bốn năm đó nhẹ nhàng như vậy. Vì rơi xuống nước nên hỏng đầu? Có làm là có làm, tự tiện miêu tả thù hận giữa chúng ta thành hai đứa nhỏ vô tư, đúng là kinh tởm."

Giọng điệu của Mặc Sĩ Nghi vẫn rất bình thường, giống như chỉ đang kể một câu chuyện.

"Vừa rồi cậu ta còn nhắc tới ngọc bội, cuối cùng cậu ta đã biết những gì?"

Không ổn.

Trình Mộc Quân cảm nhận được sát ý nồng đậm, vội vàng nói: "Đào Ninh thế nào không liên quan tới ta, ta chỉ cần cậu ta sống là đủ rồi."

Hắn vốn tưởng rằng sau khi nghe xong lời này, sát tâm của Mặc Sĩ Nghi sẽ giảm bớt một chút.

Trình Mộc Quân hiểu rõ dục chiếm hữu của Mặc Sĩ Nghi.

Y không thích Trình Mộc Quân nhìn bất kỳ ai, cũng không thích Trình Mộc Quân chú ý ai quá nhiều.

Sau một lúc lâu, Mặc Sĩ Nghi lại hỏi: "Trong lòng ngài, chuyện quan trọng nhất là gì?"

Trình Mộc Quân vẫn trả lời như cũ: "Tất nhiên là quyền lực của ngươi và thân thể của ta."

Nói xong, hắn nghe thấy Mặc Sĩ Nghi bật cười: "Được, ta sẽ hoàn thành bất cứ điều gì ngài muốn."

***

Bên trong ngọc bội như vừa trải qua một giấc mộng ngàn năm.

Khi Trình Mộc Quân mở mắt ra chỉ cảm thấy mình vừa ngủ một giấc.

Cạnh giường có một người đang ngồi, cúi đầu nhìn xuống.

Y mặc bào phục đen với hoa văn vàng, tóc tóm gọn trong quan ngọc, bên dưới đôi mắt phượng hơi sẫm màu, khi nhìn xuống sẽ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo không thôi.

Là Mặc Sĩ Nghi.

Trình Mộc Quân nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Rõ ràng chỉ mới một đêm không gặp, sao khí chất của người này thay đổi nhiều như vậy?

Hiện tại Mặc Sĩ Nghi hoàn toàn sở hữu khí chất của một đế vương tại vị đã lâu, những hành động non nớt thỉnh thoảng lộ ra trước mặt hắn cũng hoàn toàn biến mất.

Chuyện này là thế nào?

"Sao vậy, không nhận ra ta?" Mặc Sĩ Nghi nhướng mày nở nụ cười, lại có vài phần dáng vẻ ngày xưa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.