Reng reng reng —— Bên ngoài truyền đến tiếng kim loại va chạm có quy luật, hình như là tiếng báo thức?
Lúc này Trình Mộc Quân mới thoát khỏi sương mù, còn chưa mở mắt đã cảm thấy người mình bị thứ gì đó đè nặng.
Hắn thấy hơi khó thở, lúc mở mắt đầu còn hơi choáng.
Trước mắt, là trần nhà màu trắng.
Đây là nơi nào?
Đã xảy ra chuyện gì?
Còn chưa nhớ ra chuyện phía trước, Trình Mộc Quân lại nghe thấy tiếng hít thở sát bên tai, dòng khí nhỏ bé phả vào cổ, mang đến cảm giác tê dại.
Hạ Sâm?
Một đoạn ký ức nảy lên trong đầu.
Hắn theo lời hẹn đến nhà Hạ Sâm, chưa nói được mấy câu đã bị một ly cà phê quật ngã.
Sau đó...
Sau đó Hạ Sâm đưa hắn lên giường ngủ?
Nghĩ thế nào thì Trình Mộc Quân cũng không thể hiểu được logic trong đó, hắn đang muốn giơ tay lay người tỉnh, lại nhìn thấy áo choàng trắng bị ném trên sô pha.
Cái gì?
Áo choàng.
Không đúng, trang phục của người chấp pháp được ràng buộc với linh hồn, chỉ khi cần mới xuất hiện.
Cái áo choàng này ngay cả Trình Mộc Quân cũng không cởi được, sao Hạ Sâm có thể? Từ từ, áo choàng cũng cởi rồi, vậy còn mặt nạ?
Trình Mộc Quân nhíu mày, giơ tay muốn đẩy Hạ Sâm ra.
Không nghĩ tới, cho đến lúc hắn ngồi dậy rồi mà Hạ Sâm vẫn không tỉnh, chỉ có bàn tay đang ôm eo hắn phát ra ánh sáng màu đen.
Sau đó, ánh đen hoá thành dây xích màu đen, trói Trình Mộc Quân lại.
"..."
"Hạ Sâm!"
Trình Mộc Quân đã bị khống chế, toàn thân trừ đầu ra thì không còn chỗ nào có thể nhúc nhích. Hắn cũng không phải kẻ ngốc, nhìn hành động quái lạ này của Hạ Sâm, rõ ràng là hắn đã lật xe rồi.
Nhưng Hạ Sâm vẫn chỉ ôm eo Trình Mộc Quân, chìm vào giấc ngủ sâu.
Trình Mộc Quân chán nản, thậm chí không biết rốt cuộc mình lật xe từ lúc nào.
"Hệ thống, làm sao bây giờ?"
Hệ thống nhỏ giọng nói: "Thật ra tôi cảm thấy sau này cậu có thể cân nhắc khỏi khoác áo choàng nữa, dù sao lần nào cũng rớt, đã rớt thì thôi lại còn làm vai chính hắc hóa..."
Trình Mộc Quân mạnh mẽ lên án hệ thống chối bỏ trách nhiệm: "Có thể trách tôi sao? Chẳng lẽ không phải là vấn đề của cậu sao? Nếu công năng Cố gắng lùi về phía trước của cậu xài được thì tôi phải dốc hết sức lực khoác áo choàng sao?"
Hệ thống: "Hức, xin lỗi, tôi sai rồi."
Sau khi mắng công năng không đáng tin của hệ thống xong, Trình Mộc Quân đã bình tĩnh lại. Áo choàng rớt rồi, có mắng hệ thống nữa cũng không thay đổi được gì.
Chỉ có thể chờ Hạ Sâm tỉnh lại, nhìn xem tình huống rốt cuộc là như thế nào.
Người nọ ngủ thật sự sâu, hiếm khi Trình Mộc Quân có cơ hội quan sát Hạ Sâm hiện tại một cách kỹ càng.
Trước đây ở trong phó bản, Hạ Sâm luôn mang vẻ mặt người sống chớ gần, không ai dám nhìn y nhiều hơn một cái. Trình Mộc Quân vì không lật xe nên tất nhiên cũng biểu hiện theo các tiểu mỹ nhân khác.
Nghĩ đến đây, Trình Mộc Quân cứng đờ.
Hắn nhớ đến cảnh mình bóp giọng nói chuyện, ngọt ngào làm nũng tỏ vẻ dễ thương với Hạ Sâm trong phó bản trước.
Khi đó Trình Mộc Quân không hề có gánh nặng tâm lý nào, dù sao trong mắt Hạ Sâm hắn cũng chỉ là một người chơi bình thường.
Không sao cả.
Nhưng mà bây giờ đã lật xe...
"Hô ——" Trình Mộc Quân dùng sức nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, nghĩ xem có thể đổi thuốc mất trí nhớ gì đó cho Hạ Sâm uống hay không.
Nhưng không thể không nói, Hạ Sâm nhìn cực kỳ đẹp, xương lông mày nhô cao, dáng mũi vừa thon vừa thẳng, lông mi đen dày, lúc nhắm mắt còn tạo được bóng râm hình cây quạt.
Ngay cả vết đỏ nhạt trên mắt cũng tạo thêm cảm giác khác lạ cho khuôn mặt đẹp trai này.
Giống như ma cà rồng ẩn mình trong bóng tối, nguy hiểm lại mê người.
Trình Mộc Quân nhìn y một lát, nói: "Hệ thống, mặt của Hạ Sâm đúng gu tôi quá, lúc trước không có suy nghĩ này, giờ càng nhìn càng thấy động lòng."
Hệ thống: "... Cậu điều chỉnh tâm lý cũng nhanh thật."
"Chứ gì, khi không phản kháng được nữa thì cứ việc nằm yên hưởng thụ thôi..."
Hệ thống: "Cấm lái xe."
"Cậu yên tâm, tôi chỉ là thưởng thức, không định phát triển mối quan hệ vượt qua tình bạn với Hạ Sâm, lật xe thì sao, cùng lắm là khôi phục quan hệ cộng sự như lúc trước thôi."
"Tại sao chứ?"
Trình Mộc Quân cười: "Cậu đoán xem?"
Hệ thống không định suy nghĩ thêm, muốn hỏi lại, nhưng Trình Mộc Quân đã không rảnh để ý đến nó nữa.
Có lẽ là ánh mắt của Trình Mộc Quân quá chuyên chú, lông mi của người ngủ say khẽ rung rung, sau đó mở mắt.
Khi chạm phải đôi mắt đỏ sậm kia, Trình Mộc Quân hiếm khi cứng họng, không biết nên nói từ đâu.
Hạ Sâm lại mở miệng: "Người áo choàng trắng, cậu là thẩm phán, nhưng cậu vi phạm quy định."
Trình Mộc Quân sửng sốt, hoàn toàn không biết Hạ Sâm đang giở trò gì.
Dù chỉ thấy đôi mắt đỏ sậm không tiêu cự, nhưng Trình Mộc Quân lại cảm giác như bị nhìn thấu nội tâm ở sâu bên trong.
Hạ Sâm nâng tay, dịu dàng vuốt ve sườn mặt Trình Mộc Quân: "Trước đây trong phó bản, lần nào cậu cũng phán định tôi vi phạm, thật ra chỉ vì muốn trói tôi tại chỗ, đúng không?"
Trình Mộc Quân: "..."
"Sao cậu lại gạt tôi?"
Giọng Hạ Sâm rất trầm, còn hơi khàn khàn.
"Tôi..."
Chưa nói được gì, ngón cái Hạ Sâm đã đặt lên môi Trình Mộc Quân, hơi dùng sức, đè xuống.
"Không sao, tôi không trách cậu, gạt tôi thì cứ gạt." Hạ Sâm đột nhiên nở nụ cười: "Đương nhiên, thẩm phán vi phạm quy định cũng phải nhận trừng phạt."
"Trừng phạt?"
"Ừm."
Hạ Sâm đưa tay xuống, từ từ cởi từng nút áo.
Lúc này Trình Mộc Quân mới phát hiện trên tay y đeo một đôi bao tay mỏng như cánh ve, hẳn là chức năng của đôi bao tay này đã cho phép Hà Sâm tiếp xúc với trang phục chấp pháp không có thật thể.
Khi cởi đến nút thứ ba, Hạ Sâm ngừng lại, dây xích màu đen ngăn chặn động tác y.
Muốn tiếp tục thì cần phải cởi dây xích ra.
Y nhìn Trình Mộc Quân nở nụ cười, sau đó phất tay qua dây xích.
Dây xích trói chặt khiến Trình Mộc Quân không thể động đậy hóa thành sương đen, biến mất.
Hạ Sâm không khống chế hành động của Trình Mộc Quân nữa, mà đứng dậy.
Trình Mộc Quân cảm thấy sức nặng trên người biến mất, cho rằng Hạ Sâm đã khôi phục bình thường, đang định xuống giường lại bị ấn bả vai đè xuống.
Thì ra Hạ Sâm chỉ vươn người ra lấy đồ mà thôi, trong tay y nắm một thanh đoản đao.
Đây là thứ Trình Mộc Quân đã từng dùng để phòng thân. Hắn đảm nhiệm vai trò trí giả trong đội, thường ở nơi an toàn phía sau, được bảo vệ rất tốt.
Nhưng trong trò chơi sinh tồn, không có nơi nào là an toàn tuyệt đối, tất nhiên cũng phải mang vũ khí phòng thân.
Thanh đoản đao này thoạt nhìn bình thường, thật ra lại là thần khí.
Dù có là Boss cấp bậc nào, dù có là người chơi thể chất cao bao nhiêu, bị thanh đao này đâm trúng đều sẽ cạn máu, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Đương nhiên, thời gian làm lạnh rất dài, một phó bản chỉ có thể dùng một lần.
Hạ Sâm rút thanh đao ra, vỏ đao thì ném đại xuống đất, sau đó đảo ngược thanh đao, đưa đến tay Trình Mộc Quân.
"Công cụ thẩm phán ở trong tay cậu, tôi đồng ý chịu mọi sự trừng phạt vì các hành động vi phạm tiếp theo của mình."
Dứt lời, y cúi đầu hôn lên môi Trình Mộc Quân.
"Ưm ——" Nụ hôn này không còn giống như cái chạm môi khi cửu biệt gặp lại, có thể giải thích vì quá kích động nên bất cẩn chạm phải.
Đầu lưỡi dây dưa giữa môi răng, không khí nhanh chóng nóng lên.
Đầu óc Trình Mộc Quân hiếm khi trống rỗng, hoàn toàn không rõ tại sao mọi chuyện lại phát triển đến nước này. Thậm chí hắn còn chưa hỏi mình lật xe như thế nào, đường lui đã bị phá hỏng.
Kế hoạch dự phòng với tư cách là cộng sự còn chưa kịp thực thi đã bị phá hủy hoàn toàn.
Nút áo lần lượt được mở ra, chiếc áo sơ mi dưới lớp áo choàng trắng bị cởi bỏ một cách nhẹ nhàng.
Môi Hạ Sâm chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, khi in một nụ hôn lên xương quai xanh của Trình Mộc Quân, y thấp giọng nói:
"Nếu phán định tôi vi phạm thì cứ đâm thẳng, không chết đâu."
"..."
Leng keng —— Đoản đao rơi trên mặt đất.
Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, đặt tay lên vai Hạ Sâm.
***
Đợi đến khi hết thảy bình ổn, không biết đã bao lâu trôi qua.
Trình Mộc Quân nằm trên giường, chăn đáp ngang hông.
Trong cửa sổ là cảnh cực quang.
Mọi thứ bên ngoài đều trắng xoá, chỉ có không trung là xanh thẳm. Phía trên màn đêm, cực quang đang nhảy múa.
Trình Mộc Quân thở dài: "Cảnh đẹp động lòng người, haiz..."
Hệ thống: "Tiểu Trúc Tử, đây là... giữ quan hệ cộng sự cậu nói?"
Trình Mộc Quân: ...Không biết đáp gì.
Hệ thống không bỏ qua: "Quan hệ cộng sự của cậu chính là nhốt tôi trong phòng tối một ngày một đêm?"
"Tôi cũng đâu có muốn."
"Vậy cậu phải làm sao đây? Thế giới này còn cứu được không?"
Trình Mộc Quân thở dài: "Ai biết, đi một bước tính một bước thôi, tôi cũng không ngờ là nhiều năm không gặp, đội trưởng Hạ cứng đầu đã học được điều xấu rồi."
Vừa dứt lời, có người đẩy cửa đi vào.
Hạ Sâm: "Tỉnh rồi, muốn ăn chút gì đó không?"
Trình Mộc Quân ngồi dậy, tiện tay kéo quần áo ở bên cạnh phủ lên người.
Tới nhà ăn, Trình Mộc Quân mới rảnh rỗi hỏi: "Sao cậu nhận ra tôi?"
Hạ Sâm chỉ vành tai hắn: "Vành tai cậu có một nốt ruồi son."
Trình Mộc Quân: "Không phải mắt cậu không nhìn thấy à?"
"Ừm, tối hôm đó, trong Đêm động phòng hoa chúc, cậu ra bên ngoài ngủ nhưng lại không đánh thức tôi." Hạ Sâm tạm dừng một chút rồi mới tiếp tục: "Từ sau khi cậu xảy ra chuyện, tôi chưa từng có một giấc ngủ trọn vẹn, tôi bài xích tất cả những người xung quanh, không tin tưởng bất kỳ ai."
Trình Mộc Quân bỗng nhiên nhớ đến câu nói "Không cần cộng sự" lúc mới gặp người áo đen.
Hiện tại, hắn đã hiểu biến hoá tâm lý của Hạ Sâm. Có thể nói, y đã bị những người đồng đội mà mình tin tưởng tuyệt đối phản bội.
Vì đoàn đội mà một mình tiến vào phó bản một người tìm sách hồi sinh. Thế nhưng sau khi ra ngoài lại phát hiện những đồng đội đó đã bị sắc đẹp dụ dỗ, đến nỗi hại chết trí giả của đội, cộng sự từ thuở ban đầu của mình.
Đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ vì chuyện này mà không còn tin tưởng người khác, cũng không có cảm giác an toàn.
"Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao cậu đi vào lại không đánh thức tôi." Hạ Sâm nâng tay, nhẹ nhàng xoa vành tai Trình Mộc Quân.
"Cậu đã nói, việc khác thường tất có vấn đề, tôi liền tới gần nhìn kỹ, sau đó phát hiện nốt ruồi son này."
Trình Mộc Quân rất bất đắc dĩ, thì ra nguyên nhân lật xe lại chính là mình.
Nếu lúc trước hắn không thường xuyên giáo huấn Hạ Sâm cứng đầu đừng dễ dàng buông bỏ bất kỳ việc gì bản thân nghi ngờ, nếu ngày đó trong Đêm động phòng hoa chúc hắn không vì giữ vững thiết lập mà chạy ra ngoài ngủ, Hạ Sâm cũng sẽ không nổi lòng nghi ngờ.
Đều là tự mình tạo ra, nếu không phải quá cẩn thận thì cũng sẽ không lật xe đến nước này.
"Diện mạo tôi thay đổi nhiều như vậy mà cậu không nghi ngờ chút nào à?"
Gương mặt bình thường mà Trình Mộc Quân đã từng dùng không có nốt ruồi son ở vành tai.
Hạ Sâm cười: "Trước giờ cậu luôn làm việc chu toàn, không có gì kỳ lạ."
"Từ việc kết thúc phó bản rồi mời tôi đến đây đều là cậu tính toán?"
Hạ Sâm thản nhiên gật đầu: "Tôi đã đưa mẫu cổ của đồng mệnh cổ vào lại người cậu, mẫu cổ chỉ dẫn tôi đến khu ngoài, ngay lúc đó tôi có thể xác định cậu thật sự trở về với thân phận người chơi, mà không phải là người chấp pháp."
"Từ từ." Trình Mộc Quân mở to mắt: "Cậu nói cái gì? Mẫu cổ? Không phải mẫu cổ của đồng mệnh cổ đã chết rồi sao?"
"Ừm, tôi tốn một chút công phu làm mẫu cổ sống lại, sau đó nuôi nó trong người mình."
Sét đánh ngang tai.
Trình Mộc Quân lẩm bẩm trong đầu: "Hệ thống, xong đời, giờ thật sự không sửa thế giới này được nữa rồi. Đồng mệnh cổ, đồng sinh cộng tử...."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]