Chương trước
Chương sau
"Hệ thống, tôi cảm thấy cậu có thể đảm nhiệm một chức vị ở Thần giới."

Hệ thống hưng phấn: "Hả, cái gì cái gì?"

"Thần miệng quạ đen."

Hệ thống: "..."

Đương nhiên, khiếp sợ chỉ trong nháy mắt, Trình Mộc Quân rất nhanh bình tĩnh trở lại.

Muốn sửa chữa cốt truyện thì một ngày nào đó phải làm quen với Hạ Sâm và Lâm Lung và một lần nữa, sớm muộn gì cũng quen không bằng quen sớm luôn.

Trình Mộc Quân chỉ liếc Hạ Sâm một cái rồi quay mặt đi, chuyên tâm nhìn xúc xắc trên tay mình. Dư quang hắn có thể nhìn thấy Hạ Sâm an tĩnh đứng ôm đao, không có bất kỳ động tác gì.

Hạ Sâm dường như cũng không hứng thú với việc đồng đội tạm thời là ai.

Trình Mộc Quân bắt đầu nghĩ ngợi.

Nhìn vào thông tin Vương Hổ cung cấp, hiện tại Hạ Sâm đã là người đứng đầu Thần Vực.

Trò chơi sinh tồn sẽ căn cứ vào thực lực của người chơi để lựa chọn độ khó của phó bản, hiểu đơn giản là những người có thực lực chênh lệch quá lớn sẽ không thể được xếp ngẫu nhiên vào cùng một phó bản.

Mọi chuyện bắt đầu trở nên hay ho rồi.

Trình Mộc Quân rũ mắt nhìn lòng bàn tay mình.

Hạ Sâm hiện tại dần dần trùng khớp với bóng dáng của người đáng ghét nào đó, chỉ đợi xác minh.

Hệ thống nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Trúc Tử, cậu sẽ không lật xe chứ?"

Trình Mộc Quân: "Hạ Sâm chưa từng nhìn thấy gương mặt này của tôi mà, sao lật xe được?"

Trước đây, ở mỗi một thế giới độ kiếp, Trình Mộc Quân đều sử dụng gương mặt của bản thân, chỉ điều chỉnh phong cách dựa theo thiết lập.

Thế giới vô hạn này là thế giới cách lúc hắn tiến vào thế giới trừng phạt không lâu. Khi đó phỏng chừng tổ hoạch đã phát hiện ra những thế giới trước bị hỏng, vì thế tạo ra không ít công năng mới.

Một trong số đó là thay đổi vẻ ngoài.

Trình Mộc Quân rất tò mò công năng mới, vì thế đã chọn mục ngẫu nhiên, sau đó nhận được một gương mặt cực kỳ bình thường.

Thời gian hắn xuất hiện là lúc vừa vào đại học.

Nhân vật Trình Mộc Quân này luôn yêu thầm Hạ Sâm nhưng không thể hiện bất kỳ điều gì, tự ti vì gương mặt là một trong những nguyên nhân.

Từ khi mới vào đại học, Hạ Sâm đã nổi danh khắp trường, gia cảnh ưu việt, ngoại hình ngàn dặm mới tìm được một, còn có quan hệ rộng và đa tài đa nghệ.

Tóm lại là kiểu nam thần được săn đón trong trường học.

So với Hạ Sâm, Trình Mộc Quân mờ nhạt biết bao nhiêu, trừ đầu óc tốt, điểm số luôn đứng hạng 1 trong lớp ra thì có vẻ không còn nơi nào đáng nói.

Trình Mộc Quân còn không thích tham gia hoạt động của trường, luôn ru rú trong phòng thí nghiệm và thư viện. Tóm lại, khi nhắc đến tên hắn, phản ứng của tất cả mọi người đều sẽ là: Ồ, cái cậu học giỏi đó à.

Chỉ có vậy, thậm chí họ còn không nhớ rõ hắn trông như thế nào.

Trình Mộc Quân là bạn cùng phòng của Hạ Sâm, vì thế hai người khá thân thiết. Hắn cẩn thận giấu kỹ tình yêu thầm của mình, thậm chí Hạ Sâm còn không nhận ra được nửa chút nào.

Trình Mộc Quân kể chuyện cũ: "Cho nên, Hạ Sâm không có khả năng nhận ra tôi, vốn dĩ thiết lập của tôi ở thế giới này là một người thông minh nhưng không có cá tính, thậm chí còn không có giao lưu gì với Hạ Sâm."

Hệ thống: "Cũng đúng, Vương Hổ nói Hạ Sâm ghét người đẹp nhất, gương mặt xinh đẹp này của cậu phỏng chừng Hạ Sâm còn không muốn để ý tới. Ê mà, y sẽ không thấy cậu ngứa mắt rồi giết luôn chứ?"

Gương mặt của Trình Mộc Quân không phải là kiểu yếu ớt làm người ta thương tiếc như Lâm Lung, mà là kiểu lạnh nhạt xa cách, mờ mịt như rừng trúc hoang vu trên đỉnh núi.

Nhưng sẽ không ai cho rằng gương mặt như này khó coi, dù gu thẩm mỹ có khác nhau, thì hầu hết mọi người đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của vẻ đẹp cực hạn.

"Cậu sai rồi, hai mắt của Hạ Sâm đã bị hủy hoại, phỏng chừng y chỉ có thể nhìn người khác dựa vào dáng người và... dữ liệu."

Hệ thống: "Hả? Đó là cái gì?"

Trình Mộc Quân: "Mắt sự thật là như vậy, mọi người ở trong mắt y chỉ là một bóng dáng mơ hồ. Hạ Sâm từng tả cho tôi nghe."

Lật xe hay không lật xe, Trình Mộc Quân đổi khuôn mặt cũng chỉ vì để một vài dữ liệu vốn có thay đổi theo.

Gương mặt bình thường cũ của hắn có mị lực rất thấp.

Điểm mị lực khi đã đổi bằng tích phân sẽ được hệ thống hiển thị theo một cách khác, ở trong Mắt sự thật biểu hiện như sau:

【Mị lực: 50+100】

Trên thực tế, gương mặt này của Trình Mộc Quân đã trói định với linh hồn hắn. Sau khi đổi xong cũng không biểu hiện thêm điểm nào, khi kiểm tra mị lực sẽ là 99.

Cho nên, lật xe là không có khả năng, dữ liệu ban đầu không giống, Hạ Sâm không có khả năng sẽ nhận ra.

Lúc này, trò chơi bắt đầu.

Trình Mộc Quân mở rương trang bị, nhìn thấy bên trong là một bộ quần áo rất bình thường, không thể đoán được thân phận.

Trừ nó ra còn có một cái vali.

Đây là... kiểu lữ hành?

Bây giờ không có rương trang bị màu đen nào xuất hiện nữa, chỉ có khi tiến vào xúc xắc mới biến thành màu đen.

Xem ra thân phận thẩm phán đã trói định vĩnh viễn.

Trình Mộc Quân mặc quần áo xong, kéo vali đi vào ô sự kiện màu đỏ.

Cảnh sắc xung quanh dần mờ đi, khi rõ ràng trở lại, Trình Mộc Quân đã thấy mình ở trên một chiếc xe buýt.

Quả nhiên là phó bản lữ hành.

Trên xe buýt không có nhiều người lắm, trừ tài xế ra cũng chỉ có tám người chơi bọn họ.

Trình Mộc Quân ngồi gần cửa sổ, hắn nhìn xung quanh một vòng, thấy Hạ Sâm ngồi trên ghế sau cùng, nhắm mắt lại, chìm trong thế giới của bản thân.

Ngoài cửa sổ là con đường núi quanh co vắng vẻ, cây cối ở hai bên gần như bao phủ toàn bộ mặt đường.

Không có thông tin gì quan trọng.

Trình Mộc Quân nhìn vài lần đã hiểu nội dung cơ bản của phó bản này.

Cùng loại với Biệt thự bão tuyết*, cốt truyện hẳn là sẽ toàn diễn ra tại điểm đến.

(*) Biệt thự bão tuyết (tiếng Anh: at The Snowstorm Villa Model ),còn được gọi là Storm Hill, là kiểu motif đảo, dạng phim và truyền hình bí ẩn và hồi hộp, một chế độ thiết lập sân khấu, do tiểu thuyết "Không người sống sót " của nhà văn người Anh Agatha Christie đi đầu. Có nghĩa là một số người (thường từ 5 đến 15 người và nếu riêng lẻ thì có thể chỉ có hai ba người) tập trung trong một không gian tương đối kín. Do hoàn cảnh đặc biệt nên họ không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Mọi người không thể rời khỏi môi trường này trong thời điểm hiện tại. Đồng thời, vài người trong số này lần lượt bị giết, kẻ sát nhân nằm trong số họ hoặc ẩn trong một góc của không gian kín đó. - Nguồn từ chuongnholengkeng.wordpress

Không chừng khi họ nhận phòng, con đường chật hẹp này sẽ bị chặn lại vì núi đất sạt lở, khiến họ tạm thời không thể rời đi.

Lộ trình tiếp theo không có gì đặc biệt, con đường núi đơn điệu với chín khúc cua ngoằn ngoèo đã xác nhận suy đoán của Trình Mộc Quân.

Xe buýt chạy lên đỉnh núi, sau đó đi xuống theo con đường núi quanh co rồi đến đích.

Đây là một khách sạn ở ven sông, phong cảnh tuyệt đẹp, nước sông trong vắt, đối diện là núi non trùng điệp đẹp như tranh vẽ.

Nhưng mà, địa hình này lại là nơi đại sát.

Khi xe buýt xuống núi, chỗ ngồi của Trình Mộc Quân trùng hợp có thể quan sát toàn cảnh khách sạn.

Nằm ngay khúc cua sông, nhìn có vẻ rất đẹp, nhưng một khi nước sông dâng lên, nơi này là nơi dễ bị ngập nhất.

Xét về mặt phong thủy, kiểu vị trí địa lý này là hướng môn sát trong thủy sát*.

(*) 這種地理位置是衝門煞中的水煞: Mình không rành về phong thủy lắm huhu, nhưng nói chung nó là vị trí phạm phong thủy á

Xem ra, điều kiện tử vong và cách phá giải phó bản này đều giấu trong con sông kia.

Khi phân tích Trình Mộc Quân có thói quen lầm bầm trong đầu, như vậy rất có lợi cho việc sắp xếp logic.

Chỉ là hiện tại trong đầu hắn có một hệ thống, nó ngồi nghe hết từ đầu tới cuối rồi trợn mắt há hốc mồm.

Hệ thống: "Tiểu Trúc Tử, gần đây tôi cũng đi bổ sung thêm một ít trò chơi vô hạn lưu sinh tồn, nhưng cậu thế này cũng... quá mạnh rồi?"

Trình Mộc Quân: "Là sao?"

"Cậu còn đang ở trên xe buýt, chưa vào khách sạn mà đã có thể phân tích ra mấu chốt phá giải ở trong con sông kia?"

Trình Mộc Quân khẽ cười: "Kinh nghiệm thôi, nhưng cũng chỉ là suy đoán, muốn xác nhận thì vẫn phải thu thập thông tin."

Hệ thống thở dài, "Nhưng mà tôi thấy mấy người chơi Hệ Mị Lực cũng giỏi quá, đến lúc đó cứ nũng nịu mấy cái là có được thông tin. Nếu mà là không gian Chủ Thần chắc tôi sẽ tức chết luôn, khổ cực thiết kế phó bản mà chẳng có ai chơi đàng hoàng, cả đám ai cũng chơi thành game người lớn."

"Góc nhìn của cậu lạ thật."

Không hổ là hệ thống, không dùng góc nhìn của người chơi mà dùng góc nhìn của không gian Chủ Thần.

Nhưng như thế cũng giúp Trình Mộc Quân tiến thêm một bước để tìm ra nguyên nhân thế giới sụp đổ và thân phận thẩm phán xuất hiện.

Trong lúc nói chuyện, xe buýt đã tới nơi.

Mấy người chơi xách vali xuống xe.

Quản lý tiền sảnh của khách sạn đã chờ ở cửa, hắn nở nụ cười lịch sự khom lưng: "Hoan nghênh quý khách, xin hãy đi theo tôi, chúng ta làm thủ tục nhận phòng trước."

Khách sạn thiết kế theo kiểu cổ trang, ngói đen tường trắng, còn có mái hiên với các góc nhô cao, khắp nơi đều chứa đầy sự khéo léo, hợp cùng phong cảnh bên ngoài tạo thành một bức tranh thuỷ mặc.

Tới quầy lễ tân, trên quầy bày ra các tấm thẻ.

Quản lý tiền sảnh giải thích: "Cái đặc sắc của khách sạn chúng tôi chính là chủ đề của các căn phòng, vào trúng phòng dạng gì đều dựa vào vận may, mọi người hãy chọn một tấm thẻ, đó chính là thẻ phòng của mọi người."

Hắn tạm dừng một chút rồi nói thêm: "Phòng của khách sạn đều là phòng ngủ biệt thự, hiện tại đang mùa vắng khách, chỉ mở bốn chủ đề, hai người một phòng. Mời."

Có người chơi hỏi: "Là bốn chủ đề nào?"

Quản lý tiền sảnh nói: "Nhân sinh có bốn hỉ, đây chính là chủ đề của các căn phòng."

Khi người chơi định hỏi lại, quản lý tiền sảnh hơi lui về phía sau: "Mời."

Trình Mộc Quân không lên cướp thẻ, dù sao hắn cũng rất xui, lấy trước hay sau đều như nhau cả.

Hệ thống nghe đến đó, tò mò hỏi: "Nhân sinh bốn hỉ là cái gì?"

"Tứ đại hỉ: Cửu hạn phùng cam vũ, Thiên lý tha hương ngộ cố tri, Đêm động phòng hoa chúc, Đề tên trên bảng vàng."

(*) Tứ hỉ:- "Thập niên cửu hạn phùng cam vũ". Nắng mười năm mà có một trận mưa cho ra mưa (cam vũ là mưa lành, mưa hợp thời) thì quả là không còn gì bằng.- "Thiên lý tha hương ngộ cố tri". Xa quê nghìn dặm mà gặp người quen cũ mới gọi là mừng hết biết.- "Thục nữ động phòng hoa chúc dạ". Người con gái trong trắng dịu dàng được động phòng đêm hợp cẩn.- "Nột nho kim bảng quải danh thì". Học trò dốt đi thi nắm chắc mười mươi là hỏng nhưng lại được đỗ.

Trình Mộc Quân trầm ngâm: "Dễ xảy ra chuyện nhất phỏng chừng là căn phòng Cửu hạn phùng cam vũ kia, có liên quan đến nước..."

Hệ thống tiếp lời: "Ừm, hy vọng cậu không xui xẻo trừu đến mức chọn phải Cửu hạn phùng cam vũ."

"Tôi xui mà, tùy duyên đi..."

Bên cạnh có người đẩy Trình Mộc Quân: "Ê, đến cậu kìa."

Trình Mộc Quân đi lên phía trước, trên bàn còn dư lại hai tấm thẻ, hắn lấy đại một tấm.

Tấm thẻ màu đỏ, bên trên viết một chữ Hỉ lớn.

Phía dưới chữ Hỉ là một hàng chú thích: Đêm động phòng hoa chúc.

Trình Mộc Quân: "Hệ thống, lần này cậu không nói xui rủi nữa rồi, được đó, không chọn phải căn phòng Cửu hạn phùng cam vũ hung hiểm nhất..."

Dứt câu, có người bước đến, cầm thẻ phòng cuối cùng lên lật lại, cũng là chữ Hỉ màu đỏ.

Trình Mộc Quân ngẩng đầu, đối mặt với Hạ Sâm.

"......"

Hắn sửng sốt một lát mới nói nốt câu trong đầu: "Tôi thật sự cảm ơn cậu."

Hệ thống: "Hay là cậu cứ đề cử tôi làm Thần miệng quạ đen đi?"

"A."

Hạ Sâm lạnh mặt, dường như không để ý đến việc này lắm.

Mọi người ở trong mắt y chỉ là những bóng dáng mơ hồ, bóng dáng 1 hay bóng dáng 2 trở thành bạn cùng phòng cũng không khác gì nhau.

Trình Mộc Quân không có dị nghị gì, dù sao phòng biệt thự cũng lớn, mỗi người một phòng riêng cũng không ảnh hưởng gì.

Nhưng mà lúc này lại có người ý kiến.

"Quản lý, tôi không thích phòng này, có thể đổi phòng khác được không?"

Trình Mộc Quân quay đầu, híp mắt nhìn gương mặt của mỹ nhân kia một lát, phát hiện tiểu mỹ nhân này hơi quen mắt.

Có từng gặp ở đâu chưa nhỉ?

Nhưng mấy tiểu mỹ nhân thật sự nhìn quá giống nhau, rất khó phân biệt.

Thái độ của quản lý tiền sảnh rất tốt, mỉm cười hỏi: "Vậy quý khách thích phòng nào?"

Tiểu mỹ nhân đảo mắt một vòng, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng: "Ừm, tôi và vị khách kia quen nhau, có thể đổi phòng cho tôi không?"

Trình Mộc Quân nghe thấy giọng điệu quen thuộc, nhận ra tiểu mỹ nhân này là người quen.

Đây không phải là tiểu mỹ nhân hàng xóm tìm hắn hỏi thăm tin tức của Hạ Sâm mấy ngày trước sao? Hèn gì muốn cùng phòng với Hạ Sâ, xem ra là vẫn chưa từ bỏ.

Giám đốc lại lui về phía sau một bước, vẫn nghiêm túc nói: "Vị khách này, rất xin lỗi nhưng không thể được đâu, ngài có thể đợi đến lúc đổi phòng hai ngày sau, tới đó sẽ được chọn thẻ lại một lần nữa."

Tiểu mỹ nhân cắn môi, không ngờ NPC này còn có sức chống cự rất cao. Cậu không cam lòng, sáp lại móc ngón tay quản lý: "Ưm, nhưng mà người ta..."

Hạ Sâm bỗng nhiên nhìn qua, đôi mắt đỏ sậm rốt cuộc cũng có tiêu cự. Y lạnh mặt nhìn hai người đang dây dưa bên kia, sau đó xoay người.

"Đi."

Trình Mộc Quân cũng không nói gì, kéo vali đi theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.