Chương trước
Chương sau
Ngay khi bước vào ô nghỉ ngơi màu xanh lục, khu chuẩn bị màu vàng phía sau biến mất.

Bốn phía lại biến thành hình lập phương màu trắng, bên trong vẫn trống trơn không có gì, nhưng đối diện Trình Mộc Quân lại xuất hiện một cánh cửa.

Trình Mộc Quân suy nghĩ một lát, click mở bảng nhiệm vụ, bắt đầu đổi đồ gia dụng cho căn phòng.

Sau khi đổi những đồ nội thất cơ bản như giường, giá sách, ghế sofa linh tinh, hắn đổi thêm một cánh cửa sổ, cảnh sắc bên ngoài là ngẫu nhiên.

Rừng lá kim tuyết trắng xóa, những bông tuyết như lông ngỗng vẫn đang rơi.

Trình Mộc Quân ngồi trên giường nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn về phía lò sưởi.

Ngọn lửa trong lò sưởi âm tường rất lớn, củi bị đốt phát ra tiếng tanh tách vui tai.

Hết thảy đều bình yên và tốt đẹp.

"Xong."

Trình Mộc Quân đứng dậy, đi vào phòng tắm mới đổi ra ở bên cạnh, rửa mặt xong trở lại phòng, ngã xuống chiếc giường mềm mại như mây.

Đây là thói quen của hắn ở thế giới vô hạn này, mỗi lần qua cửa xong hắn đều phải ngủ nguyên một ngày. Tính toán lên kế hoạch quá tốn sức, ngủ thật ngon mới là cách nghỉ ngơi tốt nhất.

Khi Trình Mộc Quân tỉnh lại đã là ngày thứ hai trong bảy ngày nghỉ ngơi.

Hắn lấy một cái quần thun đơn giản và một chiếc áo len trong tủ quần áo ra mặc. Dù sao sau khi vào không gian Chủ Thần, tất cả mọi người đều mặc đồ trắng như nhau, không cần phải ăn diện cầu kỳ.

Hắn đẩy cửa ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Trình Mộc Quân sửng sốt.

Đây là... không gian Chủ Thần?

Không gian Chủ Thần hắn biết là nơi rất hoang vu, ngoại trừ chùm sáng khổng lồ treo trên không trung thì chỉ có những người chơi dựng quầy hàng để trao đổi đạo cụ.

Công trình kiến trúc duy nhất có lẽ là Sảnh tiền thưởng màu trắng.

Bởi vì trong trò chơi sinh tồn, tất cả mọi người đều đang đấu tranh vì sự sống, tích phân đều kiếm được bằng cách lăn lộn trên ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Vài món đồ nội thất cũng không tốn bao nhiêu điểm, vì thế hầu hết mọi người sẽ đổi những thứ để cải thiện sinh hoạt.

Tuy nhiên, nếu đổi một công trình kiến trúc, hơn nữa muốn nó đứng sừng sững trong không gian Chủ Thần thì phải tốn rất nhiều tích phân.

Bây giờ không gian Chủ Thần hiện ra trước mắt Trình Mộc Quân hoàn toàn là một đô thị phồn hoa.

Nhóm tiểu mỹ nhân đi lại trên đường đều mặc quần áo đủ loại kiểu dáng, cổ điển có hiện đại có.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy chùm sáng treo trên bầu trời cũng trở nên ảm đạm dưới vô số ánh đèn lập loè.

Sảnh tiền thưởng từng là kiến trúc duy nhất, hiện giờ đã biến mất bên trong các toà nhà hoa lệ.

Trình Mộc Quân đi về phía trước một đoạn, lát sau đã hiểu đại khái tình hình.

Những toà nhà xa hoa đầy phong cách đó đều là chỗ ở của người chơi.

Hắn quay đầu nhìn lại, nơi mình vừa xuất hiện chỉ là một cánh cửa.

Mà hai bên cạnh là hai toà nhà, một là biệt thự mang phong cách hiện đại, một là lâu đài cổ phong cách châu Âu.

Rất mâu thuẫn, rất buồn cười.

Sau đó, Trình Mộc Quân nhìn thấy cánh cửa của căn biệt thự hiện đại mở ra, mỹ nhân phong cách "Lâm Lung" bước ra từ bên trong, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn như nai con.

Cậu ta cau mày nhìn cánh cửa nát bên cạnh phòng mình, oán giận: "Người mới từ đâu ra, một chút quy tắc cũng không hiểu, để cái cửa nát này ở đây thật là khó coi chết đi được."

Trình Mộc Quân không phản ứng, đi về hướng Sảnh tiền thưởng.

Hắn cũng không quan tâm đến cái nhìn của người khác, cái gì quy tắc cái gì không quy tắc, thật buồn cười.

Trên đường đi, Trình Mộc Quân lại nhìn thấy đủ nơi cung cấp các dịch vụ xa hoa lãng phí, thậm chí còn có cửa hàng bán quần áo.

Hắn cảm thấy rất kỳ quái, thiết bị quản lý nhiệm vụ có thể đổi đủ loại quần áo, tại sao còn có người chọn vào tiệm quần áo mua quần áo?

Trình Mộc Quân đứng trước tủ kính xem giá niêm yết.

Một cái áo phải hơn một trăm tích phân, tương đương với mười phó bản người mới, mà quần áo cũng có vẻ chỉ là những món quần áo rất bình thường.

Hắn khựng lại một chút, sau đó xoay người muốn vào xem, lại bị nhân viên cửa hàng ngăn cản.

Nhân viên mặc tây trang màu đen phẳng phiu, mặt không cảm xúc, thậm chí nhìn có hơi cứng nhắc: "Tiên sinh, xin hãy xuất trình thẻ hội viên."

Trình Mộc Quân liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nhân viên cửa hàng không phải người thật, hẳn là NPC phục vụ. Đây cũng là một trong những vật phẩm trao đổi đắt tiền và vô dụng nhất của không gian Chủ Thần, Trình Mộc Quân chỉ thấy qua một lần.

Đó là một đồng đội bị kẻ thù dùng kỹ năng hệ tinh thần khống chế, ngu ngơ đi đổi NPC quản gia mấy trăm tích phân.

Sau khi tỉnh lại, hắn nhốt mình vào phòng suốt ba ngày ba đêm, sau đó tự tay giết chết kẻ thù, việc này mới tính là qua.

Nhưng mà, hiện tại dường như đổi một NPC phục vụ vô dụng không còn là chuyện gì đáng kể nữa.

Trình Mộc Quân nhớ đến phương pháp qua cửa của Hệ Mị Lực, cũng có thể hiểu được phần nào logic trong đó.

Tích phân có được quá dễ dàng, vì thế tiêu xài cũng không đau lòng.

Hắn cũng không muốn vào xem nữa, lúc này, bảng nhiệm vụ trên tay bỗng nhiên vang lên.

Trình Mộc Quân cúi đầu, phát hiện là Vương Hổ trước đây đã từng thêm bạn.

"Chú em, tôi nhìn thấy cậu rồi, cậu quay ra phía sau đi, đến đây uống một ly nào."

Trình Mộc Quân xoay người, nhìn về phía đông nam, cách nơi này hơn mười mét có một toà nhà nhỏ, bên ngoài là những khóm hoa tường vi đang nở rộ.

Nhìn từ bên ngoài thì hẳn là một quán cà phê. Tầng hai của quán là sân thượng đặt một vài chiếc bàn nhỏ tinh xảo, bàn nào cũng có người ngồi.

Trình Mộc Quân chần chờ một lúc, thật sự là những người đó nhìn quá giống nhau, trong chốc lát hắn không thể phân biệt được đâu là Vương Hổ.

Cũng may một tiểu mỹ nhân ngồi sát lan can đứng lên hưng phấn phất tay, lúc này Trình Mộc Quân mới nhận ra.

Hắn đi qua quán cà phê, Vương Hổ thoạt nhìn là người chơi lâu năm kinh nghiệm phong phú, có lẽ sẽ có thể giải đáp thắc mắc cho hắn.

Ngồi xuống xong, Trình Mộc Quân nhìn thực đơn, mày nhíu lại.

Một ly Americano giá năm tích phân.

Đắt đến nực cười.

Vương Hổ thấy thế, cho rằng Trình Mộc Quân là người mới, không có nhiều tích phân, vì vậy vỗ ngực nói: "Không có gì, chú em, anh đây bao hết, cậu cứ chọn đi."

Giọng gã lúc này không còn kỳ lạ nữa, đã trở nên ngọt ngào như tẩm mật ong.

Trình Mộc Quân cười: "Vậy cảm ơn anh, đúng rồi, em còn có vài vấn đề muốn thỉnh giáo anh."

Sau khi trải qua phó bản trước, giờ đây Vương Hổ bội phục Trình Mộc Quân sát đất, nhìn trông chẳng ra gì mà đầu óc thật sự quá tốt.

Thậm chí gã còn nghĩ tới chuyện cộng thêm một ít điểm trí lực cho bản thân. Nếu không đọc hướng dẫn, không biết trí lực không giúp ích gì nhiều cho năng lực phân tích, thì có lẽ Vương Hổ đã thật sự từ bỏ mị lực thêm điểm trí lực rồi.

"Có vấn đề gì cứ việc nói! Đúng rồi, trước hết chúng ta kết bạn vĩnh viễn đi."

Kết bạn tạm thời qua một tháng sẽ mất đi hiệu lực.

"Ừm." Trình Mộc Quân chấp nhận lời mời kết bạn của Vương Hổ, sau đó mới hỏi: "Mấy quán xá ở đây bán đồ đắt như vậy, là có tác dụng gì đặc biệt sao?"

Vương Hổ lắc đầu: "Không có, chỉ là quần áo bình thường thôi, nhưng để có thể mang vào phó bản thì khá tốn công, vậy nên mới bán đắt như vậy."

Trình Mộc Quân càng thấy khó hiểu: "Mấy thứ này ở trong không gian dùng một tích phân là có thể đổi một đống mà, sao còn muốn ra ngoài mua giá cao hơn?"

Vương Hổ: "Đồ đổi trong không gian của mình không thể xuất hiện trong không gian Chủ Thần, dù cậu ở trong phòng ăn mặc đẹp bao nhiêu, nhưng chỉ cần ra khỏi cửa là sẽ lập tức biến thành đồng phục."

"......"

Trình Mộc Quân thật sự không hiểu logic này, mất công mang quần áo và đồ ăn từ phó bản ra để làm gì?

Lúc này, bên ngoài có vài người đi tới, phong cách nhìn có vẻ khác biệt.

Nhìn giống những người chơi vô hạn lưu hắn từng biết.

Họ ăn mặc rất đơn giản, chỉ là quần áo thuần đen không có kiểu dáng gì, diện mạo có vẻ đều là diện mạo thật của mình, không gọi là đẹp, lại có điểm đặc sắc khác.

Ánh mắt họ nhìn người khác vô cùng sắc bén, trên lưng còn đeo vũ khí.

Vương Hổ thấy Trình Mộc Quân nhìn khí thế, thấp giọng nói: "Ầy, những người đó đều là người chơi Thần cấp, thỉnh thoảng họ sẽ xuất hiện để đến Sảnh tiền thưởng bên kia."

"Đúng rồi, những người đó ở ngoài trang điểm uống cà phê là vì..."

Vương Hổ chưa nói xong, Trình Mộc Quân đã nhìn thấy một tiểu mỹ nhân đột nhiên yếu đuối ngã xuống trước mặt đám người nọ, khi nâng mặt lên mắt đã ầng ậng nước.

Làm gì vậy? Quyến rũ?

Sau đó, người đi đầu mắt nhìn thẳng, vượt qua tiểu mỹ nhân đi đến Sảnh tiền thưởng.

Mấy người đằng sau cũng vậy, chỉ có người cuối cùng hơi thân thiện một chút, khom lưng nâng tiểu mỹ nhân dậy, thế nhưng cũng không cho tiểu mỹ nhân cơ hội mở miệng nào.

Vương Hổ tiếp tục nói: "Vì để quyến rũ những người chơi ở Thần Vực."

Thần Vực?

Đây là danh từ Trình Mộc Quân chưa từng nghe qua, ít nhất là khi hắn còn ở đây nó vẫn chưa xuất hiện.

"Thần Vực và phó bản bình thường không giống nhau?"

"Ừm." Vương Hổ gật đầu, "Nghe nói NPC bên Thần Vực có buff miễn dịch mị lực, người ở thế giới vô hạn lâu đều sẽ được đưa đến Thần Vực."

Nghe lời giải thích này, Trình Mộc Quân đã hiểu rõ.

Thế giới vô hạn hiện tại phân thành khu bình thường và Thần Vực. Khu bình thường thịnh hành Hệ Mị Lực, Thần Vực Boss lại có buff miễn dịch, cũng là trò chơi sinh tồn - nơi luôn bị bao phủ trong bóng tối của cái chết.

Đây có lẽ là cơ chế tự sửa chữa của không gian Chủ Thần. Quy tắc thế giới mất khống chế, năng lượng không đủ, Chủ Thần chỉ có thể thu hẹp khu vực khống chế. Trong những phó bản đó, Boss sẽ tuân thủ quy tắc tuyệt đối, sẽ không bị mị lực mê hoặc.

Vương Hổ thấp giọng nói: "Hệ Mị Lực quả thật rất dễ chịu trong giai đoạn trước và trung, nhưng khi tiến vào Thần Vực thì không còn tác dụng nữa."

Gã chỉ vào đám tiểu mỹ nhân vẫn đang nghểnh cổ chờ đợi: "Cách thoải mái nhất chính là tìm một cao thủ che chở cho mình."

Trình Mộc Quân hiểu rồi, thì ra giá cao mua quần áo uống cà phê gì đó, đều là vì một cuộc gặp gỡ tình cờ thật hoàn hảo với người chơi Thần Vực ở không gian Chủ Thần.

Nhưng mà người chơi không phải NPC, ngày nào cũng nhìn thấy những gương mặt giống nhau, đẹp đến mấy cũng thấy mệt.

Vì thế, người chơi Hệ Mị Lực phải chủ động.

"Nhìn kìa nhìn kìa." Vương Hổ bỗng nhiên lay Trình Mộc Quân: "Là Hạ Sâm!"

Vừa nghe hai chữ này, Trình Mộc Quân theo bản năng rụt về phía sau, giấu mình sau biển hiệu của quán cà phê.

Không nghĩ tới phản ứng của Vương Hổ còn lớn hơn, kéo Trình Mộc Quân chui xuống dưới bàn.

Người đang đi tới ở cuối con đường đúng là Hạ Sâm.

Trình Mộc Quân sửng sốt, không dám tin.

Nhiều năm không gặp, khí chất của Hạ Sâm đã thay đổi rất nhiều, làn da trắng bệch, môi cũng tái nhợt, gương mặt thì vẫn tuấn mỹ, nhưng khí chất quanh người lại thoang thoảng mùi máu tươi.

Y cũng mặc đồng phục áo đen quần đen của không gian, lưng đeo một thanh đao màu đen, đó là vũ khí của Hạ Sâm, đã dùng rất nhiều năm.

Cả hai bên mắt của Hạ Sâm đều có một vết sẹo màu đỏ kéo dài từ khoé mắt đến thái dương, nhìn như bị vũ khí sắc bén xẹt qua.

Trong một phó bản nào đó, Hạ Sâm lấy được Mắt sự thật, cho phép y nhìn thấu những con quỷ đang ký sinh trên người chơi, khi sử dụng kỹ năng, đôi mắt sẽ biến thành màu đỏ thẫm.

Cái này Trình Mộc Quân biết, nhưng rõ ràng bây giờ đang ở trong không gian Chủ Thần, vậy mà đôi mắt y vẫn là màu đỏ thẫm.

Kết hợp với vết thương trên mặt y, chỉ có một khả năng.

Đôi mắt của Hạ Sâm đã bị hủy hoại.

Chuyện... gì thế này?

Khi Hạ Sâm xuất hiện, những tiểu mỹ nhân vây quanh phía dưới lập tức giải tán, toàn bộ đều chạy đi trốn. Cả con phố trở nên lạnh lẽo.

Lát sau Vương Hổ mới sợ sệt ngoi lên, gã vỗ ngực mình: "Hù chết ông rồi."

Trình Mộc Quân nhíu mày: "Chuyện gì vậy? Không phải người đó cũng là người chơi Thần Vực sao?"

Vương Hổ lau mồ hôi lạnh: "Đúng vậy, y là cao thủ đứng đầu Thần Vực, nhưng mà..."

"Y ghét nhất người xinh đẹp, thanh đao trên lưng không biết đã dính bao nhiêu máu mỹ nhân rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.