Chương trước
Chương sau
Editor: Diệp Hạ

Lão bảo vệ sau khi chịu đựng bảy người Hệ Mị Lực Lưu cuối cùng cũng nhớ tới chức trách của mình, lớn tiếng quát: "Được rồi! Đừng tụ tập nữa, sắp đóng cửa rồi."

Đám người còn đang xôn xao lập tức an tĩnh, giống như ấn nút tắt tiếng, khung cảnh ngày khai giảng vô cùng náo nhiệt biến thành kịch câm. Trình Mộc Quân hoà vào đám người tiến về phía trước.

Hắn xoay đầu lại, nhìn đường phố phía xa.

Sương mù dày đặc dường như lại gần hơn một chút.

Sau khi tiến vào cổng trường, Trình Mộc Quân bị ai đó đụng phải, cặp trong tay lật ra, đồ đạc bên trong rơi trên mặt đất.

Lão bảo vệ đứng bên cạnh nhíu mày, giận dữ nói: "Thằng bé này, sao vậy, nhanh tay nhanh chân lên."

Gã nói tiếng phổ thông nhưng vẫn còn giọng địa phương nặng nề.

"Xin lỗi xin lỗi."

Vị trí của Trình Mộc Quân lúc này vừa vặn ở phía trước cửa phòng bảo vệ. Nếu hắn muốn ngồi xuống nhặt đồ thì sẽ cản đường đi của học sinh phía sau.

Lão bảo vệ tiến lên một bước, oán giận: "Nhanh lên nhanh lên! Mau nhặt lên! Đừng cản trở học sinh phía sau!"

"Vâng."

Trình Mộc Quân ngồi xổm xuống bắt đầu dọn dẹp mấy vật dụng rơi rớt trên mặt đất, động tác hắn rất nhanh, đôi mắt lại lặng lẽ đảo một vòng phòng bảo vệ chật hẹp.

Bên trong không lớn, chỉ có một cái giường đơn, một cái bàn, một cái ghế dựa và một cái tủ có ngăn kéo dựa vào tường.

Trên tủ đặt một cái bình thủy màu đỏ nhìn rất cũ, hoa văn bên trên đã tróc gần hết, để lộ thân bình rỉ sét bên dưới.

Một ngăn kéo của bàn bị kéo ra, bên trong đặt một chồng sổ tay tân sinh.

Đối diện cửa treo một cái đồng hồ, lúc này là tám giờ kém năm phút.

"Nhặt xong chưa? Thằng bé này, sao chậm chạp vậy!"

Lão bảo vệ trừng mắt quát mắng, thái độ quả thực khác biệt một trời một vực so với lúc đối mặt với những mỹ nhân vừa nãy.

"Vâng vâng."

Trình Mộc Quân ôm cặp sách đi vào cổng trường.

Hắn không đi theo đám người đến khu dạy học, mà ngừng lại trước bảng thông báo.

Bảy người chơi Hệ Mị Lực đã không thấy đâu, trường phái bọn họ theo có vẻ không cần quan tâm đến giai đoạn thu thập thông tin. Dù sao ác quỷ cũng không nỡ làm họ bị thương, gặp chuyện gì thì cứ "hức hức hức" là được.

Vốn là nơi chứa thông tin mà bất kỳ người chơi nào cũng không nên bỏ lỡ, hiện giờ lại chỉ có mỗi mình Trình Mộc Quân đứng phía trước.

Bảng thông báo khá cũ kỹ, bên ngoài ốp gạch men sứ, ngăn cách bằng một tấm kính.

Bảng vàng danh dự.

Trình Mộc Quân tìm được ảnh chụp của mình trong bảng vàng danh dự năm nhất, ảnh thẻ một inch, ánh mắt đờ đẫn nhìn phía trước.

Dáng vẻ u ám vô hồn.

Trừ hắn ra, bảy người chơi khác cũng có mặt.

Vốn dĩ chỉ là bảng vàng danh dự bình thường, nhưng khi bảy gương mặt tương tự đặt cạnh nhau lại nhìn có vẻ buồn cười.

Trình Mộc Quân khẽ cười: "Hệ thống, Hệ Mị Lực này có thể xem như một điểm khủng bố khác của cốt truyện."

Hệ thống: "Tôi cũng thấy vậy, với lại tức ông lão bảo vệ hồi nãy chết đi được, phân biệt đối xử."

Trình Mộc Quân chỉ ở gần cửa phòng bảo vệ không quá ba phút, còn là bởi vì cặp bị đụng đổ nên phải nhặt đồ mà thôi, vậy mà lão bảo vệ kia cứ lải nhải trách móc.

Mấy người chơi khác đứng cọ tới cọ lui trên người gã tới mười phút mà không thấy gã tức giận như vậy.

"Bởi vì đó là một phần trong cốt truyện."

Hệ thống: "A?"

"Đó hẳn là cốt truyện trốn khỏi mật thất, tủ ngăn kéo, bàn làm việc, thậm chí tủ đầu giường cũng có khóa, âm thanh của đồng hồ treo tường khá kỳ lạ, chắc là bên trong có cơ quan..."

Trình Mộc Quân cười: "Cốt truyện ban đầu là vườn trường bình thường, nếu phải ra cổng trường mua đồ ăn thì có thể suy ra, căn tin trường học rất xuất sắc."

"Còn phần thưởng thoát khỏi phòng bảo vệ có vẻ chính là quyền sổ tay tân sinh, bên trong có tình huống cơ bản của ngôi trường này."

Hệ thống ngạc nhiên: "Hả, cậu chỉ vừa ngồi nhặt đồ ba phút thôi mà đã có nhiều thông tin như vậy?"

Trình Mộc Quân đi đến bên cạnh bảng vàng danh dự của năm 2: "Có lợi ích gì, thu thập thông tin, phân tích thông tin cũng không thể so được với một tiếng a a của Hệ Mị Lực."

Hắn híp mắt nhìn học sinh bị đánh một chữ X đỏ tươi một lát, nói:

"NPC bảo vệ làm trái quy tắc rồi, nên tiếp tục cốt truyện thế nào đây."

"Shh ——" Lòng bàn tay đột nhiên nóng lên, cơn đau giống với khi ở phòng chuẩn bị nhưng nhẹ hơn một chút, nhưng cảm giác nóng cháy lại rất mạnh.

Trình Mộc Quân nghĩ tới gì đó, hắn mở lòng bàn tay ra, cúi đầu nhìn, quả nhiên cán cân màu đen lại xuất hiện.

Một bên của nó xuất hiện con số "1".

Cán cân hơi mất cân bằng.

Vài giây trôi qua, con số biến mất.

Trình Mộc Quân thu tay lại, đút vào túi quần.

Hệ thống: "Đây là gì vậy, không có vấn đề gì chứ, nhìn sợ quá."

Trình Mộc Quân không trả lời vấn đề của nhóc AI thiểu năng, bây giờ thông tin vẫn chưa hoàn chỉnh, không cần phải đoán già đoán non.

Chỉ là khi xoay người, hắn nhìn về phía phòng bảo vệ một lần nữa.

Mấy giờ sau đó đều không có bất kỳ điều gì khác thường, chỉ là một ngày bình thường ở trường học.

Nhưng hôm nay họ không lên lớp, mà dự lễ khai giảng ở sân thể dục.

Mọi người ngồi giữa sân thể dục, bị mặt trời đốt đến đau đầu chóng mặt.

Vương Hổ tình cờ ngồi bên cạnh Trình Mộc Quân, gã cầm một quyển sách chống vào thái dương, oán giận nói: "Sao cái trường này tồi tàn vậy, ngay cả hội trường cũng không có, lát nữa tôi mà bị đen da thì mị lực sẽ giảm xuống mất."

"......" Trình Mộc Quân nhìn gã: "Không phải lúc nãy anh đã lấy được tình huống cơ bản từ chỗ lão bảo vệ rồi sao? Hiện tại là năm chín mấy, điều kiện thiếu thốn là rất bình thường."

Vương Hổ: "À, haiz, mấy thứ này không quan trọng."

Trình Mộc Quân cười, không nói thêm gì.

Nắng thật sự gay gắt quá mức, người chơi Dư Tiểu Thành ngồi bên cạnh Trình Mộc Quân có vẻ còn yếu ớt hơn, khuôn mặt trắng nõn đã đỏ bừng.

Trình Mộc Quân thấy tình huống không đúng, hình như người bên cạnh đang lung lay sắp ngã.

Hắn định duỗi tay đỡ, không nghĩ tới Dư Tiểu Thành lại né tay hắn, xoay người ngã vào chủ nhiệm lớp đang đi tới.

"Bạn học, em vẫn ổn chứ?"

Chủ nhiệm lớp là một người đàn ông trung niên đeo kính nhìn rất nghiêm túc, khi không cười rất dễ làm người ta nhớ về ký ức đáng sợ thời học sinh.

Ví dụ như khi đang đàm đạo với bạn cùng bàn, giáo viên chủ nhiệm bỗng nhiên xuất hiện bên cửa sổ.

Chủ nhiệm lớp cúi đầu, chau mày: "Hai em qua đây, đưa em ấy đến phòng y tế đi."

Trong phó bản vườn trường, phòng y tế chắc chắn là nơi có tỉ lệ tử vong cực cao, Trình Mộc Quân đang định nói gì đó để ngăn cản, Vương Hổ đột nhiên kéo hắn lại.

Sau đó hắn nhìn thấy Dư Tiểu Thành chớp chớp đôi mắt to tròn.

Thì ra là cố ý.

Trình Mộc Quân dừng động tác khuyên can, an tĩnh ngồi trên ghế nhỏ nhìn mỹ nhân tên Dư Tiểu Thành được đưa đi.

Vương Hổ bóp cổ tay: "Sao lại không nghĩ ra chứ, đến phòng y tế là không cần phơi nắng nữa, còn có thể tránh được căn tin."

Đúng vậy.

Vài phút trước, Vương Hổ dựa vào làm nũng đã nhận được một lời khuyên từ đàn anh khoá trên.

Trong căn tin không thể lãng phí đồ ăn.

Một câu rất bình thường, trong căn tin của các trường học khác cũng có treo biển "Cấm lãng phí". Nhưng đây là game sinh tồn, lãng phí đồ ăn có khả năng sẽ dẫn đến tử vong.

Khi mới bắt đầu lễ khai giảng, hiệu trưởng đã nhấn mạnh, tất cả học sinh nội trú đều phải nghiêm khắc tuân theo thời gian biểu của trường.

Đó là nhạc dạo của phó bản, không thể làm trái thời gian biểu.

Giống như hiện tại, bế mạc xong, bọn học sinh cầm ghế ùa vào lớp, cất ghế xong lại kéo đến căn tin.

Trình Mộc Quân cầm thẻ trong tay, nhưng không đi lấy cơm.

Hắn đứng một bên quan sát, sau đó nhìn thấy con giòi uốn éo trong cơm và một cái bông tai trên "lỗ tai heo".

Rõ ràng đều là những thứ không thể ăn.

Nhưng bức tường đối diện cửa căn tin lại bị bao phủ bởi những khẩu hiệu đỏ tươi dày đặc.

Cấm lãng phí lương thực, cấm lãng phí lương thực, cấm lãng phí lương thực.

Những dòng chữ màu đỏ tươi phủ kín bức tường. Trình Mộc Quân lui về phía sau một bước, nheo mắt đổi góc độ quan sát.

Quả nhiên, những khẩu hiệu rậm rạp đó hợp lại thành một chữ "chết" thật lớn.

Hắn quay đầu lại đi tìm Vương Hổ, lại phát hiện đối phương đã hưng phấn bưng một mâm cơm đi tới, sau đó ngồi đối diện Trình Mộc Quân.

"Chú em, cậu không đi lấy cơm à?"

Trình Mộc Quân: ".... Không phải đàn anh kia đã nói không thể lãng phí lương thực sao?"

Vương Hổ: "Tôi cũng không lấy nhiều mà? Yên tâm, ăn hết."

Trình Mộc Quân chỉ vào bát canh miễn phí: "Anh nhìn kỹ xem, canh này là canh rong biển gì."

Vương Hổ dùng đũa gắp lên, sau đó suýt nôn mửa.

Quấn quanh chiếc đũa rõ ràng là một đống tóc.

"Bữa cơm này không ăn được, ăn xong chắc chắn sẽ xảy ra chuyện."

Gã không nói hai lời, động tác cực nhanh ném thẳng khay cơm vào thùng rác bên cạnh.

Trình Mộc Quân đã học được cách giữ bình tĩnh trước Hệ Mị Lực, quả nhiên, học sinh trực ban đeo băng tay đỏ xuất hiện.

"Bạn học này, lãng phí lương thực, phạt gấp mười lần."

Vương Hổ xanh mặt cúi đầu nhìn đồ ăn trong thùng rác.

Khi gã ngẩng đầu lần nữa, trong hốc mắt đã ầng ậng nước, ngón tay thon che kín miệng nhỏ.

Vương Hổ không nói gì, chỉ nhỏ giọng sụt sùi, vẻ mặt rất kinh hoảng.

Quả nhiên, học sinh trực ban tức khắc đổi giọng: "Không sao, thấy cậu là tân sinh nên lần này cảnh cáo miệng thôi."

Sau đó, Trình Mộc Quân đờ đẫn nhìn Vương Hổ nhận được một cái cảnh cáo "miệng".

Đối với đại lão Hệ Mị Lực, một cái hôn không giải quyết được thì hai cái.

Buổi chiều không có tiết, nhiệm vụ của mọi người là đi nhận đồ dùng sinh hoạt, sau đó vệ sinh phòng ngủ.

Điều kiện trong ký túc xá rất kém, một phòng mười sáu người.

Sau buổi dọn dẹp ồn ào, người trong ký túc xá đều nhất trí không đến căn tin có đồ ăn khó nuốt, buổi tối lén trèo tường ra ngoài mua đồ ăn vặt và bia về.

Kết quả rút thăm nằm trong dự kiến, ba người chơi trong đó có Trình Mộc Quân trúng phải nhiệm vụ ra ngoài mua đồ.

Lúc này mặt trời đã xuống núi, sương mù xám xịt đã lan đến mọi ngóc ngách của trường.

Bên trong sương mù có lẽ ẩn chứa bí mật của ngôi trường, nhìn là biết ra ngoài mua đồ chính là nhiệm vụ cửu tử nhất sinh.

Nhưng quỵt nợ không đi phỏng chừng cũng sẽ bị NPC bạn cùng phòng giết chết.

Cuối cùng, người ra ngoài mua đồ chỉ có một mình Trình Mộc Quân.

Cánh cửa ký túc xá phía sau hắn đóng lại, chuyện xảy ra bên trong là chuyện phải bị mosaic.

Hai người chơi kia nũng nịu một hồi, sau đó dùng thân thể để trả giá. Đương nhiên không phải là giao dịch thân thể chân chính, mà là một kiểu... dâm loạn kỳ diệu.

Trình Mộc Quân bị đuổi ra ngoài, hắn một mình đi xuống lầu, rời khỏi ký túc xá.

Lúc này sân trường đã bị sương mù dày đặc bao phủ hoàn toàn, nơi tầm mắt có thể với tới chỉ có phía dưới ánh đèn đường mờ nhạt.

Trình Mộc Quân theo ánh đèn đường đi thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại ở gần bức tường. Trước bức tường cũng có sương mù, trong đó hiển nhiên nguy cơ rất cao.

Quả nhiên, tình tiết tối nay là phải ra ngoài mua bữa khuya, sau đó trở về bị lão bảo vệ bắt được, nhốt trong phòng bảo vệ.

Nếu ba người hợp tác, tình tiết này sẽ không khó, nhưng hai người chơi khác đã chọn đi đường tắt, chỉ có Trình Mộc Quân bị bắt đi làm.

Tình tiết có độ khó chắc chỉ cấp D nháy mắt bay lên trở thành tình tiết cấp A tỉ lệ tử vong cực cao.

Lúc này, Trình Mộc Quân bởi vì là tiến vào trò chơi lần hai nên tất cả kỹ năng đã đổi đều biến mất, có kinh nghiệm, lại không có đủ thể lực để thực hiện.

"Người vi phạm thật phiền phức mà...."

Dứt câu, lòng bàn tay hắn lại nóng lên.

Trình Mộc Quân cúi đầu, phát hiện trên người mình đã xuất hiện bộ áo choàng màu trắng từ khi nào.

Hắn giơ tay sờ lên mặt, cảm nhận được sự lạnh lẽo mà kim loại mang đến, mặt nạ cũng xuất hiện.

Lúc này, ở phía xa con đường thấp thoáng một bóng người.

Trình Mộc Quân khựng lại, sau đó đội mũ áo lên.

Bởi vì người tới mặc đồ cùng kiểu với hắn. Chỉ là áo choàng của người nọ là màu đen, mặt nạ cũng là màu đen.

_____
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.