Chương trước
Chương sau
Editor: Diệp Hạ

Lúc này tinh hạm đã đến vùng an toàn, lẳng lặng lơ lửng trong biển sao.

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, rõ ràng nhất chỉ có tiếng tim đập và tiếng nỉ non của Cừu Tông.

Trình Mộc Quân vốn muốn đẩy y ra, rồi lại ngập ngừng.

Trước đến nay hắn vẫn biết, đa cảm là chuyện cực kỳ đáng sợ, mềm lòng sẽ làm người ta bỏ lỡ một cơ hội khó khăn mới có được.

Giống như hiện tại.

Hắn nhất thời mềm lòng, làm bản thân rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.

Hắn không đẩy Cừu Tông ra, chỉ một thoáng do dự đã mà cổ tay bị siết lại, giống như bị thứ gì trói buộc.

Môi vẫn chạm môi, dây dưa không thôi, chỉ là đã từ mưa rền gió dữ biến thành nhẹ nhàng.

Dịu dàng như mưa bụi tinh mịn của mùa xuân tháng ba, hơi ngứa.

Trình Mộc Quân cảm thấy người bên trên đang dần bình tĩnh, hắn khẽ ngọ nguậy, lại phát hiện tay mình bị cột rất chắc.

Hắn nhíu mày, nghiêng mặt sang bên cạnh, né tránh nụ hôn rơi xuống lần nữa: "Cậu bình tĩnh một chút."

Cừu Tông ngừng lại, chống người lên ngẩn ngơ nhìn Trình Mộc Quân. Y nâng tay nhẹ nhàng ma sát khoé miệng Trình Mộc Quân.

Y không nói chuyện.

Trình Mộc Quân cũng không biết tình huống của người trước mặt như thế nào.

Cảnh tượng vừa rồi thật sự rất giống nhiều năm trước, hắn không dám xác định nó có kích thích Cừu Tông hay không.

Nếu kích thích đối phương, phát bệnh là chuyện bình thường.

Trình Mộc Quân thấy y không nói gì, đưa tay bị đè trên đỉnh đầu xuống trước mặt, nhìn thấy thứ quấn cổ tay mình là thắt lưng màu đen.

Thắt lưng buộc rất chặt, hắn căn bản không thể thoát ra.

Lúc này Trình Mộc Quân mới phát hiện, Cừu Tông đã bất tri bất giác cởi thắt lưng quần của mình để trói tay hắn.

"Cậu làm gì vậy? Tháo ra."

Cừu Tông duỗi tay đến, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Trình Mộc Quân, vừa nãy hắn giãy giụa đã để lại vài vết đỏ trên làn da trắng nõn.

Y cúi đầu, hôn lên vệt đỏ một cái. Sau đó lại kéo tay Trình Mộc Quân lên đỉnh đầu một lần nữa, đè chặt xuống sô pha.

Rõ ràng Cừu Tông đang làm chuyện quá đáng, nhưng nét mặt lại chứa đầy sợ hãi và bất an: "Thầy ơi, xin lỗi, em sợ anh đánh thuốc mê em."

Sợ thì đừng có làm mấy chuyện này!

Trình Mộc Quân âm thầm trợn mắt, thật ra hắn không tức giận, so đo với người bệnh làm gì.

Cừu Tông trước mặt rõ ràng không quá bình thường.

Hắn nhíu mày, muốn đánh thức Cừu Tông: "Tôi không phải thầy của cậu, người kia..."

Còn chưa nói hết câu, môi Trình Mộc Quân đã bị chặn lại. Cho đến khi đôi môi đau nhức, hắn mới được buông ra lần nữa.

Cừu Tông nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Thầy à, anh nghĩ là em điên rồi sao? Suốt mấy chục năm qua, em chưa bao giờ tỉnh táo."

"Em biết anh là ai, anh không lừa được em, cho dù tất cả mọi thứ, kể cả ký ức của em đều đang lừa em."

Trình Mộc Quân: "......" Hắn không biết nên nói gì.

Mọi thứ hắn có thể làm hắn đều đã làm hết rồi, thế nhưng vẫn không lừa được Cừu Tông. Đối phương vẫn kiên quyết đuổi theo, hắn không biết mình còn có thể làm được gì nữa.

Trình Mộc Quân nhìn Cừu Tông cúi người, nâng tay cởi sơ mi của mình.

"Cậu..."

Cừu Tông lấy tay che kín miệng Trình Mộc Quân, rồi cúi người xuống, nhẹ nhàng thả những nụ hôn nhỏ vụn lên cổ hắn. Động tác y rất chậm, thái độ lại rất kiên quyết.

"Thầy ơi, xin lỗi... Em không dừng được."

Trình Mộc Quân lại mềm lòng, hắn không thể nghe giọng nói yếu đuối như thế này của Cừu Tông, nhưng khi nghiêng mặt đi để đối phương muốn làm gì thì làm, hắn lại nhìn thấy thứ gì đó.

Hắn giãy giụa muốn mở miệng, Cừu Tông lại không buông tay.

Trình Mộc Quân không nói hai lời cắn vào tay Cừu Tông, bàn tay kia mới buông lỏng.

Cừu Tông cụp mắt nhìn, ánh mắt có chút bi thương: "Vẫn... không được sao?" Dù làm nét mặt bi thương như vậy, thế nhưng y vẫn không có ý định dừng lại.

"Bùi Nhất Hàng còn đang ngất ở bên kia!"

Trình Mộc Quân nâng đầu gối chặn động tác áp xuống của Cừu Tông, dù cho Cừu Tông có nổi điên như thế nào, hắn có mềm lòng như thế nào đi nữa thì cũng không thể chấp nhận được chuyện làm trò trước mặt người khác.

Cừu Tông nhíu mày, giống như giờ mới nhận ra.

Y đứng dậy, đi qua.

Trình Mộc Quân phản ứng rất nhanh, dáng vẻ đằng đằng sát khí này hình như có chút không đúng.

"Từ từ, đừng có giết y! Giữ lại vẫn còn hữu dụng! Đối phó Nghê Chân còn phải dùng tới y!"

Cừu Tông ngừng lại, sau đó xách Bùi Nhất Hàng lên nhét vào khoang thoát hiểm.

Trình Mộc Quân: "..."

Quên đi, bị chuyện này ngắt ngang, chắc là Cừu Tông có thể bình tĩnh lại.

Nhưng mà, Cừu Tông lúc này và Cừu Tông trong ấn tượng của Trình Mộc Quân hoàn toàn khác nhau như trời với đất. Có lẽ chính như y nói, y đang rất bình tĩnh, biết tiếp theo nên làm cái gì.

Hơn nữa sẽ không dao động.

Điều duy nhất có thể khiến y dao động, chỉ có sự từ chối của Trình Mộc Quân.

Nhưng sự mềm lòng của Trình Mộc Quân đã bị Cừu Tông nhạy bén bắt giữ. Y có trực giác chiến đấu đáng sợ, ở chiến trường, một khi đã bắt được nhược điểm của kẻ địch thì phải nắm thật chặt, tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ.

Trình Mộc Quân không phải kẻ địch của y, nhưng hắn vẫn bị đánh bại.

Làn da dán lên sô pha lành lạnh, quần áo cọ xát dây dưa.

Trong bóng tối, Trình Mộc Quân bị bóp eo trở mình, thắt lưng trên tay vẫn không tháo xuống, chỉ là không còn bị áp trên đầu.

Hắn chống khuỷu tay lên chỗ tựa lưng sô pha, mắt đối diện với vách khoang.

Trắng xoá.

"Ưm —— nhẹ thôi."

Trình Mộc Quân nhíu mày, theo bản năng giãy giụa, tay lại không cẩn thận chạm phải một cái nút trên tường.

Mặt tường đối diện dần dần biến thành trong suốt.

Đây là thiết kế thường dùng trên tinh hạm, vách khoang có thể trở nên trong suốt như thủy tinh, như thể đang lơ lửng giữa biển sao.

Tầm mắt Trình Mộc Quân có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vành đai thiên thạch ở nơi xa.

Trong vành đai thiên thạch đang có một cơn mưa sao băng.

Lỗ sâu đột nhiên xuất hiện đảo loạn hướng đi của vành đai thiên thạch, thiên thạch loại nhỏ va chạm vào nhau, phát ra ánh sáng trắng rực rỡ.

Có vài thiên thạch như muốn thoát khỏi lỗ sâu, chúng bùng cháy và vẽ ra những vệt trắng trên màn trời xanh.

Như thiên nga hấp hối vươn cổ lên cao, tạo thành đường cong hoàn mỹ. Nhưng dù có giãy giụa như thế nào đi chăng nữa cũng vẫn bị kéo vào trong lỗ sâu.

Có lẽ là rơi xuống vực sâu không đáy, hoặc là đáp xuống những đám mây.

Cuối cùng, như siêu tân tinh, chúng phát nổ thành ánh sáng trắng chói lóa.

Một bàn tay duỗi đến, ấn nút, biển sao trước mặt biến mất.

"Đừng nhìn chỗ khác được không, ngay lúc này, chỉ nhìn em, được không...."

Cừu Tông khàn giọng nói bên tai Trình Mộc Quân, rõ ràng là động tác mạnh mẽ, nhưng giọng nói vẫn mềm nhẹ và hèn mọn.

Trình Mộc Quân chớp mắt, muốn quay đầu, lại bị giữ chặt cằm.

Không cho hắn quay đầu.

Rõ ràng đã kết thúc, tại sao còn không muốn để hắn nhìn? Trình Mộc Quân bắt đầu vận hành tư duy đang chết máy.

Là chột dạ? Hay là cái gì?

Nhưng mà, giây tiếp theo, Cừu Tông dùng hành động trả lời hắn.

"Shh ——" Sau cổ Trình Mộc Quân đau đớn, Cừu Tông cắn xuống tuyến thể. Nơi đó bình thường hắn còn sợ ngứa, lúc này lại càng thêm mẫn cảm, mặc dù Cừu Tông không có pheromone cũng làm hắn nhăn mi lại.

Cũng may Cừu Tông lúc này đã khôi phục lý trí, chỉ để lại dấu răng rồi nhả nha.

Tay Trình Mộc Quân buông lỏng, thắt lưng được cởi bỏ.

Áo sơ mi vẫn còn nằm trên người hắn, nhưng nút áo lại không còn một cái nào.

Có mấy chuyện có lẽ không cần nói, không cần giải thích.

Trình Mộc Quân từ từ điều chỉnh hơi thở, sau đó mới hỏi: "Sao cậu phát hiện? Rõ ràng tôi không hề để lại chứng cứ gì."

Hắn không nhúc nhích, Cừu Tông ôm hắn lên, đặt trên đùi mình.

Trình Mộc Quân thấy hơi không được tự nhiên, muốn giãy giụa, rồi lại cảm nhận được nguy hiểm, lông tơ hắn dựng đứng, ngừng lại ngay lập tức.

Cơ thể Omega chính là phiền phức như vậy, trong lúc này, trừ cảm giác mỏi lưng ra thì hắn không có bất luận năng lực phản kháng nào.

Cừu Tông nói chuyện, giọng vẫn khàn khàn.

"Ừm, anh không để lại gì hết, xử lý rất sạch sẽ." Cừu Tông một tay ôm eo Trình Mộc Quân, một cái tay khác tỉ mỉ chải vuốt mái tóc mướt mồ hôi của hắn.

Khi ngón tay chạm phải vành tai Trình Mộc Quân, người trong lồng ngực rụt lại, như là hơi bất mãn.

"Nói chuyện đàng hoàng, đừng có táy máy tay chân."

Cừu Tông yên lặng ghi nhớ, ý thức được vành tai là nơi mẫn cảm.

Y tiếp tục nói: "Giống như năm đó, anh bỗng nhiên nhận tội danh đó cũng làm rất hoàn hảo, em tìm đọc tất cả thông tin cũng không tìm ra bất kỳ sơ hở nào."

Trình Mộc Quân khẽ cười: "Vậy năm đó cậu đuổi theo sau mông tôi lâu như vậy là vì muốn đem tôi về đền tội?"

Không ngờ Cừu Tông lại lắc đầu: "Không, em chỉ là muốn nghe anh thẳng thắn, nếu anh thẳng thắn, dù anh có muốn làm như thế nào đi chăng nữa em đều sẽ giúp anh, cho dù anh muốn em ở lại Thủ Đô Tinh chủ trì đại cục, mà anh lại biến mất trong cuộc sống của em một lần nữa, em cũng không ngại."

Trình Mộc Quân không hiểu y cho lắm, rõ ràng trong lòng đã đoán được kế hoạch của hắn, thế mà vẫn cố chấp muốn nghe hắn nói.

Cừu Tông như nhìn thấu suy nghĩ của hắn: "Thầy à, em yêu anh rất nhiều năm rồi, đã bắt đầu từ khi ở hành tinh rác rưởi."

Trình Mộc Quân thật sự không nghĩ tới, hắn vốn tưởng rằng vì cái chết của mình nên tình cảm của Cừu Tông mới có biến hóa.

"Vậy sao cậu chưa bao giờ nói, lúc ấy còn... không dị nghị gì với việc tôi kết hôn với Bùi Nhất Hàng?"

Đâu chỉ là không dị nghị, phải nói là vô cùng tán thành.

"Em không nói, là bởi vì em hiểu anh. Trong lòng anh chỉ có kế hoạch đó, tình yêu đối với anh chỉ là trở ngại." Cừu Tông mỉm cười: "Sao em có thể để bản thân trở thành trở ngại của anh chứ?"

"Em có thể chịu đựng sự chia lìa, chịu đựng nhìn anh cưới Bùi Nhất Hàng, chịu đựng dục vọng, bởi vì em biết, em ở trong lòng anh khác biệt, là bạn đồng hành duy nhất của anh."

"Chỉ cần có sự khác biệt đó, em có thể chịu đựng hết thảy, an tĩnh canh giữ ở vị trí bạn đồng hành, không lấn tới nửa bước."

Trình Mộc Quân hiểu rồi, Cừu Tông quả nhiên là người theo chủ nghĩa lý tưởng. Tình yêu của y rất đặc biệt cũng rất đơn giản.

Y không cần bên nhau, không cần sở hữu, chỉ cần một chút đặc biệt.

Lúc trước Trình Mộc Quân quyết tuyệt đường ai nấy đi mà không nói cho y câu nào, vậy nên mới làm y bị kích thích.

Tất cả đều không liên quan đến tử vong, quyết liệt.

Cừu Tông muốn thẳng thắn, vậy Trình Mộc Quân sẽ thẳng thắn cho y.

Bắt đầu từ khi một mình gánh vác tất cả tội danh, Trình Mộc Quân chậm rãi kể ra hết thảy.

Kể cả chuyện tỉnh lại ở hành tinh rác rưởi, rồi đến lần bỏ đi này: "Lần này tôi đi là vì phát hiện bí mật của Liên minh AO, Nghê Chân vẫn đang tiến hóa, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu ta sẽ uy hiếp đến Nước Cộng hoà Nhân dân một lần nữa, tôi phải giết cậu ta."

"Em biết."

"Tôi không nói cho cậu, là bởi vì gen của tôi xảy ra vấn đề, có lẽ không sống được bao lâu nữa."

Bàn tay bên hông bỗng nhiên siết chặt, rồi thả lỏng rất nhanh.

Trình Mộc Quân tiếp tục nói: "Gen có vấn đề, tế bào cũng xảy ra vấn đề, tuổi tác sẽ từ từ lùi lại, càng ngày càng nhỏ."

"Không sao, còn 58 năm, bây giờ em cũng hơn một trăm tuổi, sống thêm 58 năm nữa là đủ rồi."

"......"

Cừu Tông dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ để nói ra quyết định tuẫn tình.

Trình Mộc Quân còn chưa kịp nói gì đã nghe đối phương tiếp tục.

"Xử lý Nghê Chân, nơi có tình hình chính trị không ổn định như Liên minh AO cũng chỉ là một lâu đài trên không, đẩy cái là ngã. Nước Cộng hoà mấy năm nay vẫn giữ liên lạc với cao tầng Quân Phản Động, đợi đến khi Liên minh AO đại loạn, Quân Phản Động sẽ có thể trở về."

Trình Mộc Quân muốn nói gì đó, nhưng vấn đề quá nhiều, tương lai cũng khó có thể đoán trước.

Cừu Tông lại thấp giọng nói: "Anh đã dẫn Nước Cộng hoà Nhân loại lên quỹ đạo đúng đắn, có một số việc buông tay sẽ tốt hơn."

Trình Mộc Quân hoảng hốt, bỗng nhiên nhớ tới không gian sao trời.

Hắn ở không gian sao trời không biết bao nhiêu năm, dường như cũng như lúc này, dốc hết sức lực vì mỗi một ngôi sao mới sinh ra.

Sau đó, sau đó tại sao hắn lại bỏ đi?

Vì tìm được người kế nhiệm?

Hay là...

Có người cũng khuyên hắn như vậy.

Trình Mộc Quân bỗng cảm thấy lồng ngực trống rỗng của mình dường như vẫn còn lưu lại dấu vết.

Nhưng Cừu Tông không để hắn tiếp tục suy nghĩ nữa.

Trình Mộc Quân cảm thấy vành tai hơi nong nóng, hơi thở nóng rực phất qua, ẩm ướt.

Giọng nói của Cừu Tông xuyên qua vành tai, dừng tại đáy lòng.

"Thật ra có một chuyện em vẫn luôn cảm thấy rất hối hận. Cái gì mà Plato, cái gì nà chỉ cần tinh thần kiên định là có thể chịu đựng hết thảy, đó đều là chuyện ngu ngốc nhất, chỉ tự lừa mình dối người."

Cừu Tông nắm eo Trình Mộc Quân, xoay người hắn lại, hôn lên.

Lúc này đây, họ đã được kết nối, tâm ý tương thông.

_______
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.