Chương trước
Chương sau
Editor: Diệp Hạ

Giữa hè.

Ở hai bên đường trước cổng trường có trồng rất nhiều cây ngô đồng.

Thật ra bọn học sinh phàn nàn rất nhiều về những cây ngô đồng này, vì có côn trùng nhiều, không ít học sinh bị sốc bởi mấy con sâu lông từ trên trời giáng xuống. Nhưng mà vào mùa thu, đây lại là nơi đẹp nhất thành phố A.

Những chiếc lá vàng phủ kín hai bên lối đi bộ, trông như một thế giới cổ tích.

Đáng tiếc, kỳ thi đại học kết thúc vào giữa hè, ve sầu nấp mình trong cây ngô đồng ồn ào không dứt.

Khi ra khỏi cổng trường, Lục Thượng thấy hơi hoảng hốt. Phòng thi của y tình cờ nằm ngay trong trường, y uyển chuyển từ chối lời đề nghị chờ ở cổng của Chu Tố Hương, chỉ yêu cầu xe đến đón.

Những tia nắng tinh tế hắt ra từ kẽ lá, khung cảnh tựa như ngày khai giảng đầu tiên của cấp ba.

"Trình Mộc Quân, cậu nhìn này..."

Y đột nhiên im bặt, bên cạnh không có ai. Đúng rồi, Trình Mộc Quân không cần thi đại học, hai ngày nay chưa từng xuất hiện.

Nhưng đêm qua Lục Thượng đã chạy đến nhà Trình Mộc Quân ăn cơm, vừa nhìn Trình Mộc Quân vừa ăn ba chén cơm.

Y không phải người hay chán nản, vừa nãy chỉ là muốn chia sẻ với Trình Mộc Quân phong cảnh này mà thôi.

Giờ người không ở bên, vậy gọi video là được.

Lục Thượng lấy điện thoại ra gọi.

Lúc này Trình Mộc Quân đang đọc sách ở trong vườn. Điện thoại vang lên, không cần xem cũng biết là ai.

Quả nhiên, vừa nhận, gương mặt Lục Thượng lập tức xuất hiện. Góc cam này thật sự là cấp độ hủy diệt, nhưng gương mặt thiếu niên vẫn vô cùng anh tuấn, mang theo chút nổi loạn.

Lục Thượng cười, làm lộ ra cái răng nanh nhòn nhọn: "Tôi thi xong rồi! Cậu nhìn nè!"

Trình Mộc Quân sửng sốt, vẫn chưa load kịp đã nhìn thấy hàng cây ngô đồng trong màn hình.

Bao xung quanh là màu xanh tươi tốt, mà phía sau Lục Thượng là lượng lớn thí sinh tràn ra khỏi cổng trường.

"Chúc mừng tốt nghiệp! Chúng ta cùng nhau tốt nghiệp rồi!"

Trình Mộc Quân bất đắc dĩ: "Cậu thi đến thế nào?"

Không ngờ câu đầu tiên Lục Thượng nói khi gọi video qua không phải về thành tích của mình, mà là muốn chia sẻ cảm giác sau khi thi đại học với hắn.

"Vào đại học A không thành vấn đề."

Lục Thượng có vẻ không để ý tới thành tích của mình lắm, tiếp tục giơ điện thoại lên cao, cố gắng để Trình Mộc Quân không đến hiện trường cũng cảm nhận được không khí nhiệt liệt sau kỳ thi.

Y vừa đi về phía trước vừa nói chuyện, cho đến khi đi qua một con phố mới ngừng lại.

Trình Mộc Quân cảm thấy khung cảnh này rất quen thuộc, hình như là nơi hắn xuống xe mỗi ngày khi đến trường.

Hắn khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Lục Thượng xoay cam lại, gương mặt xuất hiện trên màn hình. Bàn tay y khẽ vò quần áo trên người: "Không có gì, chỉ là...."

"Ngày đầu tiên lên cấp ba, tôi nhìn thấy cậu ở chỗ này, hôm nay là ngày cuối cùng, tôi cũng muốn chào tạm biệt cấp ba cùng với cậu ở đây."

Trình Mộc Quân cười: "Đồ ngốc."

Bên kia có tiếng ai đó kêu Lục Thượng, Trình Mộc Quân nói: "Được rồi, về lại nói."

Nói xong, hắn cúp điện thoại.

Trình Mộc Quân nheo mắt ngẩng đầu nhìn nhìn bóng cây trên đỉnh đầu.

Sau một lúc lâu, hắn hỏi: "Hệ thống, thanh tiến độ thế nào?"

Hệ thống: "Không có động tĩnh."

Trình Mộc Quân cảm thấy hơi lạ, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy nếu Lục Thượng đã quyết định ghi danh đại học A thì chắc chắn sẽ được nhận, thanh tiến độ không có động tĩnh cũng bình thường.

***

Bên này, sau khi cúp điện thoại, Lục Thượng bị mấy người Khâu Phi Vũ kéo đi ăn tiệc chúc mừng.

Đương nhiên sau đó y cũng có gửi tin nhắn rủ Trình Mộc Quân, nhưng chỉ nhận được hai chữ ngắn ngủi.

【Không đi.】

À, quả nhiên dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo giác, Trình Mộc Quân mãi mãi là Trình Mộc Quân lạnh lùng vô tình.

Nhưng Lục Thượng còn chuyện vô cùng quan trọng phải làm trong buổi liên hoan này, đó là cùng mấy người Khâu Phi Vũ thảo luận chuyện tỏ tình.

Gần trường học có một quán ăn, bảy tám thiếu niên vừa thi xong ăn uống say sưa, thậm chí còn kêu thêm mấy loại rượu để chúc mừng.

Tốt nghiệp rồi mà, ai cũng muốn phóng túng một chút.

Tô Kiểu cũng ở đây, tâm trạng của cậu không được tốt lắm, luôn rầu rĩ cúi đầu ăn cơm. Trong dự kiến, lần này cậu thi trượt rồi, gần như là không có khả năng đậu khoa chính quy.

Vừa ra khỏi trường thi, Tô Kiểu lập tức gọi điện thoại cho Tô Học Cần, nói mình thi trượt rồi, muốn hỏi chuyện xuất ngoại du học.

Không ngờ Tô Học Cần lại từ chối, hơn nữa còn nói với cậu, cậu đã là người trưởng thành rồi, nếu muốn ra nước ngoài du học thì nhà họ Tô có thể cung cấp học phí, nhưng phí sinh hoạt thì Tô Kiểu phải tự giải quyết.

Tô Kiểu càng ăn càng cảm thấy tủi thân, nhưng lý trí nói cho cậu biết, Tô Học Cần làm như vậy đã là tận tình tận nghĩa.

Nhưng cậu lấy đâu ra tiền?

Mấy năm nay nhà họ Tô thật sự vẫn đối xử với cậu như trước, tiền tiêu vặt mỗi năm cũng không giảm bớt, nhưng mà trên người Tô Kiểu lại có một con đỉa hút máu.

Lúc trước, chuyện Lục Kính Tùng là do Tô Kiểu xử lý.

Tô Học Cần không ra mặt, chỉ đưa số tiền kia cho Tô Kiểu, để cậu đi xử lý.

Tô Kiểu cho rằng chỉ cần đưa tiền cho Lục Kính Tùng là có thể giải quyết vấn đề này, số tiền đó đủ cho Lục Kính Tùng không phải lo về cuộc sống sau này.

Một người vô trách nhiệm như vậy, chắc chắn sẽ biến mất khỏi thế giới của cậu sau khi cầm tiền. Không nghĩ tới, Lục Kính Tùng chỉ biến mất một năm.

Một năm trước, gã lại xuất hiện một lần nữa, trực tiếp tìm tới Tô Kiểu.

Mục đích cũng rất đơn giản, đòi tiền. Tô Kiểu không cho, gã liền uy hiếp rằng sẽ đi đến trường và công ty nhà họ Tô làm loạn.

Tô Kiểu chỉ có thể thỏa hiệp, cậu biết sau khi không còn mối quan hệ huyết thống, tình cảm giữa mình và người nhà họ Tô đã vơi đi một phần. Cậu không thể đánh cược, không thể đánh cược vào tình cảm của Tô Học Cần lần nữa.

Huống chi bây giờ quan hệ của cậu và Lục Thượng cũng chỉ như anh em xa mà thôi.

Vì thế, câu chuyện rơi vào vòng tuần hoàn ác tính, Lục Kính Tùng tiếp tục tìm cậu đòi tiền hết lần này đến lần khác, mà cậu chỉ có thể cắn răng đưa cho ông ta, thậm chí còn bán đi một số đồ đạc đáng giá.

Cậu ăn thêm một lát, điện thoại lại sáng lên.

Vẫn là tin nhắn mặt dày vô sỉ của Lục Kính Tùng.

【Cho tao một trăm ngàn.】

Tay Tô Kiểu run lên, suýt nữa đã đập điện thoại đi. Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Thượng.

Lục Thượng đang nói chuyện với đám Khâu Phi Vũ, thảo luận về cách tỏ tình hoàn hảo nhất.

Tỏ tình...

Tô Kiểu rũ mắt xuống, nhớ đến thứ cậu vô tình phát hiện ra khi đang cố gom tiền cho Lục Kính Tùng trước kỳ thi đại học.

Đó là vài tấm ảnh được giấu trong kẹt bàn làm học, hẳn là Tô Kiểu nguyên bản chụp. Trong ảnh là mấy tấm hồ sơ bệnh án, hồ sơ bệnh án thuộc về Trình Mộc Quân.

Tô Kiểu nhìn xong lập tức ngây người.

Chứng khao khát da thịt? Là ý gì? Trình Mộc Quân xuất ngoại một năm là vì để trị chứng khao khát da thịt?

Tô Kiểu biết tâm lý Trình Mộc Quân có vấn đề, nhưng cậu cứ nghĩ rằng đối phương có thói ở sạch quá nặng hoặc là rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cho nên tính tình mới quái gở cao ngạo, không muốn tiếp xúc với người khác.

Không ngờ thế mà lại là chứng khao khát da thịt...

Cậu nghĩ đến đây, lại ngẩng đầu nhìn Lục Thượng.

Lục Thượng lúc này đang tập trung tinh thần nghe Khâu Phi Vũ truyền kinh nghiệm yêu đương, thậm chí còn cầm sổ ghi chép lại.

Nhìn có vẻ y thật sự rất thích Trình Mộc Quân.

Tô Kiểu biết quan hệ của Lục Thượng và Trình Mộc Quân rất tốt, Lục Thượng là người duy nhất có thể tới gần Trình Mộc Quân.

Trong hai năm qua, Tô Kiểu đã dần chấp nhận rằng dù có bất cứ điều gì xảy ra, họ cũng sẽ bị trói buộc với nhau.

Nhưng phát hiện chuyện này lại làm Tô Kiểu bắt đầu nghi ngờ. Trình Mộc Quân thật sự thích Lục Thượng sao?

Trong hai năm tiếp xúc, Tô Kiểu càng ngày càng cảm thấy Lục Thượng là một người hoàn hảo. Mặc dù khi đối mặt với cậu, y chủ cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người anh trai.

Lục Thượng xứng đáng với những thứ tốt nhất, bao gồm cả tình cảm.

Nhân vật này ở trong lòng Tô Kiểu càng lúc càng trở nên sinh động, chân thật.

Nhưng mà, Trình Mộc Quân... Có phải bởi vì chứng khao khát da thịt nên mới chấp nhận Lục Thượng? Có phải là như vậy không?

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy đúng, đặc biệt là khi nhớ lại cốt truyện của tiểu thuyết, Trình Mộc Quân cũng bất ngờ chấp nhận Lục Thượng, tình cảm của hai người vốn làm người ta cảm thấy khó hiểu.

Hơn nữa, cho tới nay đều là Lục Thượng trả giá nhiều hơn, không công bằng... Chuyện này không công bằng.

Lúc này Lục Thượng hoàn toàn không biết suy nghĩ của Tô Kiểu đã có sự thay đổi lớn. Trong lòng y đã có một kế hoạch hoàn hảo, lại được mấy anh em hợp mưu hợp sức, càng hoàn hảo hơn.

Lục Thượng càng nghĩ càng vui, hận không thể tiến hành kế hoạch ngay bây giờ.

Nhưng mà giờ chưa đi được, ưm, muốn gặp Trình Mộc Quân quá đi.

Lục Thượng bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn.

Sau đó, đầu đập xuống mặt bàn.

Khâu Phi Vũ hết hồn, vội vàng đẩy Lục Thượng: "Cậu, cậu, cậu sao thế?"

Không có phản ứng.

"Không phải chứ anh Thượng, cậu nhìn cao to thế này, vậy mà một ly là gục?"

Vừa dứt lời, Khâu Phi Vũ nhìn thấy Lục Thượng ngồi bật dậy, biểu cảm rất nghiêm túc, cũng rất tỉnh táo.

"Anh Thượng à, cậu, cậu ổn chứ?"

Lục Thượng quay qua nhìn hắn một lát, sau đó im lặng đứng lên đi về hướng cửa.

Khâu Phi Vũ giữ chặt y: "Cậu đi đâu?"

"Về nhà." Lục Thượng gạt tay Khâu Phi Vũ ra, cũng không quay đầu lại mà đi mất hút.

"Ớ......"

"Được rồi, cậu lo lắng làm gì, tài xế nhà họ ở dưới đó chờ rồi mà, không xảy ra chuyện gì đâu, đây, uống rượu!"

***

Gần như tất cả học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp đều có một đêm điên cuồng, nhưng Trình Mộc Quân vẫn dựa theo lịch làm việc và nghỉ ngơi ngày thường, chuẩn bị lên giường ngủ.

Sau khi tắm rửa xong, hắn mở điện thoại kên, phát hiện Lục Thượng có gửi một tin nhắn wechat.

【Tôi ở dưới lầu nhà cậu.】

Đã gửi từ 15 phút trước, Trình Mộc Quân do dự một chút rồi gọi qua.

"Alo?"

Trình Mộc Quân hỏi: "Cậu ở đâu?"

"Bên ngoài sân vườn, cửa bên hông á, mau tới đi, tôi sắp bị muỗi cắn chết rồi."

Trình Mộc Quân ngừng một chút rồi nói: "Bây giờ đã khuya rồi, đến giờ ngủ rồi."

"Không được hả...." Lục Thượng kéo dài giọng, làm nũng.

Trình Mộc Quân thấy hơi lạ, người này... say rồi?

Trình Mộc Quân bất đắc dĩ thở dài, nói: "Được."

Xuống lầu, hắn nhìn thấy Lục Thượng đứng bên ngoài sân vườn. Y cứ đứng tại chỗ nhảy nhót, có vẻ bị muỗi cắn dữ lắm rồi.

Trình Mộc Quân đi qua kéo cửa ra, đứng trước mặt Lục Thượng: "Cậu đứng đây làm gì? Cứ gõ cửa là được mà."

Lục Thượng lại chỉ ngẩn ngơ nhìn hắn, không nói lời nào, ánh mắt mê man.

Quả nhiên là say rồi, chẳng biết con ma men này đã uống bao nhiêu mà ngốc thành thế này.

Trình Mộc Quân khẽ nhíu mày: "Cậu say rồi, nhanh về nghỉ ngơi."

Không có phản ứng.

Lục Thượng vẫn đang nhìn chằm chằm hắn, miệng lẩm bẩm gì đó.

Trình Mộc Quân ghé sát tai lại, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn mười cm, cuối cùng hắn cũng nghe rõ lời Lục Thượng nói.

"Hẹn gặp, ừm, rồi, vòng đu quay, pháo hoa...."

Cái quỷ gì vậy.

Lục Thượng cứ hồn nhiên tiếp tục lẩm bẩm: "Cuối cùng, khi vòng quay lên đến nơi cao nhất, lớn tiếng nói...."

Vẫn chưa dứt câu, Trình Mộc Quân đã bị Lục Thượng ôm chặt, sau đó nghe thấy một giọng nói vang dội.

"Trình Mộc Quân! Tôi rất thích cậu! Kết hôn với tôi được không!"

Giong cực lớn, làm đèn đuốc trong sân vườn sáng hết lên, và cả...

Ba mẹ Trình chưa ngủ trên lầu hai.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.