Chương trước
Chương sau
Editor: Diệp Hạ

Lâm Dật Hành, Lâm gia, khung cảnh quen thuộc.

Trình Mộc Quân đứng dậy, nhéo sống mũi, nói: "Ừm, tôi biết rồi, không cần phải xen vào, trước tiên rửa sạch Trình gia đã."

Lâm Dật Hành lại không quá đồng ý: "Anh Mộc Quân, y sẽ không bị áp đảo dễ dàng như vậy đâu, lúc trước.... lúc trước y cũng vùng dậy từ tuyệt cảnh đó."

Trình Mộc Quân giương mắt nhìn Lâm Dật Hành, mỉm cười: "Cậu rất muốn giết chết Lâm Viễn Ngạn?"

"Không có." Lâm Dật Hành giải thích: "Chỉ là em lo y sẽ về trả thù."

"Có Nguyễn Miên ở đây, y không có năng lực đó."

Lâm Dật Hành cũng cười: "Cũng đúng, được rồi, không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, ngủ ngon."

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Trình Mộc Quân đứng dậy, vào phòng tắm rửa mặt, sau đó vào phòng ngủ, nằm lên giường.

Lúc này vẫn là buổi tối, ánh trăng bên ngoài vẫn sáng ngời, thậm chí ngay cả thời gian trên đồng hồ cũng trùng khớp với thời gian trong kho hàng khi đó.

Sau khi hết thảy an tĩnh lại, Trình Mộc Quân nhắm mắt, hỏi: "Hệ thống, có phải thanh tiến độ tăng lên rồi không."

Bấy giờ hệ thống mới tỉnh táo lại sau cú sốc: "Hả, cái gì? Ồ ồ ồ, thanh tiến độ."

Vừa nhìn thấy, hệ thống lập tức sợ ngây người, "Thanh tiến độ tăng lên 90% rồi! Trời ơi, cậu đã làm gì vậy?"

Trình Mộc Quân cười cười: "Không phải tôi làm gì, mà là Lâm Viễn Ngạn. Bây giờ tình cảm của y và Nguyễn Miên tiến triển rất thuận lợi, đã tới thời kỳ đồng cam cộng khổ, vượt qua thung lũng là có thể đi đến đại kết cục đoàn viên."

Trong kịch bản gốc, vì để thử Nguyễn Miên có thật sự muốn chịu khổ cùng mình hay không, Lâm Viễn Ngạn đã bày ra một vở kịch, vờ như mình bị đoạt quyền thất thế, rời khỏi Lâm gia.

Tất nhiên là Nguyễn Miên không rời không bỏ, nắm chặt tay dùng tình yêu sưởi ấm tâm hồn đã từng bị phản bội của đại lão tàn tật, sau đó tạo thành một kết thúc tuyệt vời.

Tình huống bây giờ, tuy rằng Lâm Viễn Ngạn giả vờ bị đoạt quyền biến thành thật sự bị đoạt quyền, nhưng hướng đi của cốt truyện lại bất ngờ phù hợp.

Vậy nên dĩ nhiên là tiến độ sẽ tăng, Trình Mộc Quân không cảm thấy kỳ lạ chút nào.

"Nguyễn Miên cái gì? Không phải Nguyễn Miên đã chết rồi sao?" Hệ thống ngơ ngác, nãy giờ nó mải chăm chú sửa chữa dữ liệu của mình, căn bản không chú ý đến tình huống bên ngoài.

"Cậu nhìn xem đây là đâu?"

"A, đây... biệt thự Lâm gia? Phòng ngủ của Lâm Viễn Ngạn? Sao cậu lại chạy tới nơi này?"

Trình Mộc Quân: "Ừm, tôi cập nhật thiết lập mới cho cậu nhé, hiện tại tôi đang là boss phản diện cấu kết với Lâm Dật Hành, đoạt quyền của Lâm Viễn Ngạn, đuổi y ra khỏi Lâm gia. Lâm gia bây giờ là của Lâm Dật Hành, nhưng trên thực tế, người đứng sau lưng làm chủ là tôi, tất nhiên căn phòng này cũng thuộc về tôi."

Hệ thống trợn mắt há mồm: "Đây, đây là tình huống gì thế này? Đây không phải là thế giới mà cậu OOC làm hỏng cốt truyện sao? Tôi, tôi, tôi có bug à?"

Nó bi phẫn thốt lên những lời này, hoàn toàn không ngờ lại có ngày mình sẽ chủ động thừa nhận bản thân có bug. Cũng không còn cách nào, tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt đều đã vượt qua phạm vi mà dữ liệu có thể giải thích.

Rõ ràng cái chết của Nguyễn Miên đã làm tuyến thế giới sụp đổ, người chơi trong đó sẽ phải bị đá ra khỏi thế giới, không thì bị mắc kẹt trong cơ sở dữ liệu rồi đợi Tổ Cứu Viện đến cứu.

Nhưng sao Trình Mộc Quân lại có thể bình yên vô sự xuất hiện trong tuyến thế giới lần nữa, hơn nữa còn là tuyến thế giới đã từng hỏng một lần.

Trình Mộc Quân cười nhẹ: "Đây là thế giới song song."

"Không đúng, số liệu không đúng, giả thuyết của các thế giới là do Tổ Kế Hoạch đưa ra, sao lại có thế giới song song này tồn tại?"

Trình Mộc Quân: "Cậu biết thế giới chân thật và thế giới tiểu thuyết khác nhau ở đâu không?"

Hệ thống mê man: "Không, không biết, tôi chỉ là một AI mà thôi, sao biết được mấy chuyện liên quan đến quy tắc của thế giới."

"Thế giới tiểu thuyết chỉ có một kết cục, thế giới chân thật lại có nhiều khả năng hơn. Vô số nhân quả đan chéo, một con bướm nho nhỏ vẫy cánh cũng làm tuyến thế giới phân nhánh, đi đến một tương lai hoàn toàn khác biệt."

Hệ thống mờ mịt: "Nhưng mà, nhưng mà bây giờ có đến hai tuyến thế giới, cái kia hỏng rồi nên Lâm Viễn Ngạn đưa cậu đến cái này?"

Trình Mộc Quân: "Ừm, lúc trước tôi chỉ phỏng đoán, lần này xem như hoàn toàn chứng thực. Tiếp theo, trừ bỏ tôi và Lâm Viễn Ngạn, bắt buộc phải tìm ra con bướm thứ ba kia."

Hệ thống đang muốn hỏi thêm, lại thấy ý thức Trình Mộc Quân đã tiến vào trạng thái say ngủ, chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng.

Để lát sau rồi hỏi.

Một lát này, chính là hơn một tháng.

Hệ thống không thể hỏi được cái gì, trừ hôm vừa trở về, dường như Trình Mộc Quân hoàn toàn đắm chìm trong nhân vật boss phản diện. Hắn rửa sạch tất cả những cấp dưới Lâm Viễn Ngạn để lại, diễu võ dương oai với những đứa con Trình gia.

Tóm lại là làm loạn tới mức khiến người ta hoảng sợ, khi nhắc tới Trình Mộc Quân, dù là ai cũng phải thóa mạ một tiếng.

Hôm nay, cuối cùng Trình Mộc Quân cũng không ra ngoài, không đi khắp nơi gây sự nữa, chỉ ở yên trong Lâm gia.

Sau khi thức dậy, hắn thảnh thơi ăn bữa sáng người làm bưng lên, sau đó ngồi trên ban công lướt điện thoại.

Khi lướt đến những lời người khác mắng hắn, hắn sẽ ngân nga trong chốc lát, vô cùng hài lòng với thiết lập vai ác mà mình đã đắp nặn.

Ảnh đại diện của Lâm Viễn Ngạn vẫn luôn xám xịt, không biết là đã chặn Trình Mộc Quân hay là đã đổi điện thoại rồi.

Mà Nguyễn Miên lại có đăng mấy dòng trạng thái khóc lóc chít chít lên vòng bạn bè.

Có vẻ cậu ta đã thông minh hơn một chút, không đăng tấm ảnh nào, chỉ bằng mấy câu chữ không logic thì không thể biết được bọn họ đang ở đâu.

Ừm, có lẽ không phải là cậu ta có đầu óc, mà là sau khi thấy Lâm Viễn Ngạn bị Trình Mộc Quân hung hăng đâm một dao, đầu óc đã về lại một chút rồi.

Trình Mộc Quân nhìn trạng thái mới nhất trên vòng bạn bè của Nguyễn Miên, nở nụ cười.

【Hic, muốn ăn ngọt ngào quá đi, nhưng mình phải cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, không thể ăn ngọt ngào, phải nhịn, Nguyễn Miên cố lên!】

"Cũng gần đến giờ rồi, hẳn là con bướm kia vẫn chưa phát hiện tôi và Lâm Viễn Ngạn đã đổi tim, có thể dẫn rắn rời hang."

Hệ thống: "Ồ, thì ra khoảng thời gian này cậu đang dụ dỗ kẻ địch à."

"Nói đúng hơn, là thử, dùng vài chi tiết khác biệt nho nhỏ để thử xem có khiến người nọ chú ý và hành động hay không, tránh mọi chuyện đi lệch hướng."

Kết quả của phép thử là, con bướm ở tuyến thế giới này cũng chính là con bướm ở tuyến thế giới trước, cũng đi theo Trình Mộc Quân và Lâm Viễn Ngạn đến đây.

Một khi đã như vậy, Trình Mộc Quân sẽ có thể lớn mật tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch, liên hệ với đồng minh Lâm Viễn Ngạn.

Hệ thống: "A, nhìn thanh tiến độ thì có vẻ Lâm Viễn Ngạn bây giờ là đại lão tàn tật đã bị thôi miên, cậu chịu được không?"

Trình Mộc Quân: "Cậu đang lo tôi giết y chết à?"

"Đúng vậy." Hệ thống rất thành thật, ở thế giới hỗn loạn như này, độ OOC của Trình Mộc Quân cũng tăng lên gấp bội, nó không thể không cẩn thận.

"Yên tâm, tôi có chừng mực."

Trình Mộc Quân đứng dậy, duỗi người: "Được rồi, bước đầu tiên, dẫn tiểu khả ái Nguyễn Miên đến đây trước."

@dphh___

Hệ thống nghĩ hắn sẽ kêu nhóm người nào đó lợi hại lắm để bắt Nguyễn Miên đến.

Nhưng sao cũng không thể ngờ, Trình Mộc Quân chỉ làm một việc, đó chính là kêu người làm trong nhà ném tất cả đồ đạc trong phòng Nguyễn Miên đi.

Sau khi ném xong, hắn hài lòng chụp mấy tấm ảnh, đăng lên vòng bạn bè, tỏ vẻ mình đã là chủ nhân mới của Lâm gia, tất nhiên muốn rửa sạch tất cả rác rưởi mà chủ nhân đời trước để lại.

Sau đó, màn đêm buông xuống, Trình Mộc Quân ngồi trong chiếc màu đen, chờ đợi trên con đường khuất đối diện với trạm rác.

Không gian yên tĩnh.

Trạm rác này chỉ có Lâm gia dùng, rác không nhiều lắm, cũng coi như là sạch sẽ. Đồ đạc, quần áo từ phòng Nguyễn Miên chất thành đống.

Hệ thống không hiểu, hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Câu cá đó, nhờ Nguyễn Miên cho tôi linh cảm đó nha."

Hệ thống: "Câu cá cái gì.... Đừng nói là câu Nguyễn Miên nhé? Đây là cái linh cảm gì?"

Trình Mộc Quân: "Cậu còn nhớ không, chuyện Nguyễn Miên đi trả quần áo kiếm tiền đó. Cậu ta đã khóc lóc muốn ăn đồ ngọt mấy ngày nay rồi, cậu đoán xem sau khi biết đồ của mình bị ném đi, xác suất cậu ta chạy tới nhặt đồ đem đi bán là bao nhiêu."

Hệ thống: "Không thể nào, cũng đã ném vào trạm rác rồi, mạch não của cậu ta không giống người bình thường thật, nhưng cũng không đến mức nhặt quần áo ở trạm rác đem đi bán lấy tiền chứ?"

Trình Mộc Quân cười tủm tỉm nói: "Giật xương sườn từ miệng chó hoang mà cậu ta còn làm được, cậu thấy sao?"

"......"

Hệ thống nghĩ nghĩ, lại cảm thấy cũng hợp lý. Dù sao trong kịch bản gốc, thiết lập của Nguyễn Miên là một quản gia tiết kiệm, một mặt trời nhỏ ngây thơ trong sáng, không hề để bụng mấy thứ bên ngoài.

Một tiếng trôi qua, không có động tĩnh.

Hai tiếng trôi qua, vẫn như thế.

Hệ thống không nín được nữa: "Ừm, xem ra Nguyễn Miên vẫn chưa ngu tới mức như vậy."

Bây giờ đã là ba giờ sáng, Trình Mộc Quân cũng bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình rồi. Chẳng lẽ hiệu ứng cánh bướm làm chỉ số thông minh của Nguyễn Miên tăng lên rồi? Đã biết cảnh giác rồi?

Nhưng vào lúc này, một người có tư thế di chuyển kỳ lạ xuất hiện trong tầm nhìn của Trình Mộc Quân.

Người nọ đẩy một chiếc xe đẩy hàng thường dùng trong siêu thị, lộc cộc chạy tới từ nơi xa, cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi phát hiện gần trạm rác không có camera theo dõi mới hoan hô một tiếng, lao vào.

Trình Mộc Quân: ".... Thế mà lại đi bộ đến! Bảo sao đợi lâu vậy!"

Hệ thống: ".....Hử, không phải lần trước cậu ta cũng cuốc bộ đi mua đồ à? Cậu phải đoán được chứ."

"Sao tôi đoán được, tới nhặt đồ mà cũng đi bộ cho bằng được, tôi cho rằng tốt xấu gì cậu ta cũng phải đi tìm một cái xe vận tải đến." Trình Mộc Quân lại cảm thấy khó thở.

Nửa tiếng sau, xe đẩy của Nguyễn Miên đã chất đầy, cậu lưu luyến, rồi lại lưu luyến bước đi.

Trình Mộc Quân bất đắc dĩ, chỉ đành xuống xe  đi theo.

Suy cho cùng, lái xe chậm rì đi theo sau Nguyễn Miên, nhìn thế nào cũng biết, mục tiêu quá rõ ràng.

Thể lực Nguyễn Miên cũng không tồi, đẩy xe về nơi ẩn nấp trước khi trời sáng.

Trình Mộc Quân đứng ở bên ngoài nhìn Nguyễn Miên giấu xe đẩy, sau đó ôm một đống quần áo chui vào một tòa nhà kiểu cũ . Hắn không đi theo, lúc này đã hừng đông, đi theo rất dễ bị phát hiện.

Hắn gọi một chén hoành thánh ở quán đối diện, vừa ăn vừa ngó sang tòa nhà.

Lại qua nửa tiếng nữa, cửa ban công phòng nào đó mở ra, Nguyễn Miên ôm chậu, bắt đầu phơi quần áo.

Tốt lắm, tìm thấy người rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.