Chương trước
Chương sau
Editor: Diệp Hạ

Bên trong động phủ, những viên dạ minh châu trên tường dần sáng lên theo từng bước Trình Mộc Quân tiến vào. Quả nhiên, lúc trước bởi vì trận pháp nên trừ Hách Viễn ra thì không ai có thể biết trong này có thứ gì.

Hết thảy lọt vào tầm mắt đều rất quen thuộc.

Những gia cụ không thay đổi gì so với lúc trước, vẫn giống như lúc Trình Mộc Quân còn ở nơi này, hắn nhìn nhìn vài lần rồi đi vào phòng ngủ phía sau.

Vẫn là chiếc giường ngọc quen thuộc, bên cạnh là kệ sách chiếm nửa mặt tường, phía trên chất đầy những quyển sách mà Trình Mộc Quân đã từng xem qua.

Cũng may không có xuất hiện nhà giam huyền thiết quỷ súc gì đó, ít nhất là Hách Viễn trong hiện thực vẫn chưa nảy sinh ý muốn khi sư diệt tổ.

"Hô......"

Mà những ngọn lửa màu lam bày trên giường ngọc, đúng là đèn tụ hồn.

Trình Mộc Quân đi đến nhìn chằm chằm đèn tụ hồn, lại không có động tác.

Hệ thống: "Làm sao vậy? Không phải cậu nói muốn hủy đèn tụ hồn đi à?"

Trình Mộc Quân im lặng một lát, nói: "Không đúng, đèn tụ hồn này là mắt trận."

"Là sao."

"Ý nghĩa của mắt trận chính là, toàn bộ trận pháp thượng cổ đều vận chuyển dựa vào nó, cho nên, lúc tôi vừa đến thế giới này không thể xuất hiện ở đèn tụ hồn được."

Nếu hắn xuất hiện trong đèn tụ hồn, nhất định lúc vừa xuất hiện sẽ xúc động trận pháp, kéo Hách Viễn đến đây.

Hắn nhíu mày, xoay người cẩn thận nhìn căn phòng một vòng, nếu không phải đèn tụ hồn, vậy thì thứ gì đã cất chứa nguyên thần khi hắn xuất hiện?

Trình Mộc Quân tìm tòi một hồi, thấy một thứ tương tự phía sau kệ sách. Hắn đẩy mạnh kệ sách qua một bên, ám đạo đen như mực lộ ra.

Ám đạo rất hẹp, chỉ có thể đủ chỗ cho một người ra vào.

Trình Mộc Quân lấy một tấm bùa chiếu sáng ra, nhìn tình huống bên trong.

Trong ám đạo có một đường lát đá xoay quanh xuống phía dưới, nhìn không thấy điểm cuối, có thể nhìn ra thứ này được ai đó dùng kiếm tạo ra.

Lúc Trình Mộc Quân còn ở nơi này, trong phòng tuyệt đối không tồn tại ám đạo gì hết, vậy người sáng lập là ai, không cần nói cũng biết.

Bí mật và nơi phát ra tâm ma của Hách Viễn ở cuối mật đạo.

Trình Mộc Quân xoay người ra cửa, xác định Hách Viễn vẫn còn đang nhập định, trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại. Hắn lại mượn máu của Hách Viễn để kích hoạt trạng thái phòng ngự hoàn toàn của trận pháp, phòng ngừa có khách không mời mà đến.

Làm xong hết thảy, hắn mới yên tâm vào mật đạo.

Thềm đá rất dài, xoay quanh xuống phía dưới, càng đi xuống, không khí lạnh lẽo càng thêm nặng, dường như đâm thẳng từ lòng bàn chân vào cốt tủy.

Cuối cùng Trình Mộc Quân cũng thấy được thứ ở cuối thềm đá, đó là một cánh cửa đá.

Hắn dừng lại, nâng tay, đẩy cửa.

"......"

Trình Mộc Quân ngây người, không thể tin vào thứ mình vừa nhìn thấy.

Sau cửa đá là thạch thất hình vuông, giữa thạch thất là một cái đệm hương bồ (đệm ngồi thiền). Nó cũng không đặc biệt, đại đa số nơi bế quan của tu sĩ đều có bố trí như vậy.

Đặc biệt ở chỗ, đối mặt với cửa đá là một mặt tường, một mặt tường băng.

Hồi lâu sau, Trình Mộc Quân mới ấp úng nói: "Hệ thống, cậu xác nhận giúp tôi chút, có phải là tôi bị hoa mắt rồi không, có phải là tôi bất cẩn tiến vào ảo trận rồi đúng không?"

Hệ thống: "Vô cùng thương tiếc báo tin, đây đều là thật sự."

Hết thảy đều là chân thật, người bị phong ấn bên trong tường băng chính là Trình Mộc Quân mặc đạo bào, hay nói cách khác, Chiêu Minh* đạo quân, thi thể của Trình Mộc Quân.

(*Không hiểu sao ban đầu tác giả để đạo hào của anh Trình là Chiêu Minh mà giờ lại là Kí Minh, mình đổi thành Chiêu Minh luôn cho đồng nhất nhé, có gì thì sẽ sửa lại sau.)

Đạo bào này là thứ hắn mặc thường xuyên, chỉnh thể màu trắng, trên vạt áo có thêu những đám mây lớn màu xanh, đai ngọc bên hông có hoa văn Thái Cực bát quái, kiểu dáng đơn giản điệu thấp lại không mất vẻ sang trọng đẹp đẽ.

Quần áo đẹp đẽ quý giá làm nổi bật màu da vốn trắng nõn như băng của Trình Mộc Quân, còn mái tóc dài mượt như tơ lụa màu đen được búi chỉnh tề trong quan ngọc.

Trừ màu da quá mức tái nhợt, đôi môi không chút huyết sắc ra, thì người trong tường băng thoạt nhìn chỉ như đang ngủ.

Trình Mộc Quân nhìn đến ngây người, ngơ ngác hỏi: "Hệ thống, mấy người còn chữa trị thân thể cho tôi hả, a, không, các người chữa cả pháp bào của tôi?"

Pháp bào mặc trên người Trình Mộc Quân chính là vật phụ thân hắn lưu lại, một kiện bán thần khí cuối cùng trước khi tông sư đóng cửa.

Mà bán thần khí này cũng bị hủy diệt theo khi Trình Mộc Quân tự bạo.

Hệ thống: "Không thể nào, chúng tôi có thể đưa cậu về thế giới này đã là rất khó rồi, sao có thể làm mấy chuyện dư thừa nữa."

Hệ thống sẽ không nói dối, nếu không phải là hệ thống và Tổ kế hoạch, vậy chỉ còn một người......

Vai chính thế giới này, Hách Viễn.

Xem trình độ kinh động trời đất ở cuối kịch bản của Hách Viễn, việc chữa trị thân thể Trình Mộc Quân từ một bộ xương cốt còn sót lại đến việc tìm người luyện chế một bộ pháp bào kiểu dáng hoàn toàn tương đồng cũng không phải việc gì khó.

Vấn đề là......

Tại sao Hách Viễn lại làm như vậy?

Nhớ đến bộ dáng điên cuồng tẩu hoả nhập ma của Hách Viên bây giờ, Trình Mộc Quân hơi run: "Hách Viễn không phải là biến thái muốn chữa trị thi thể để tra tấn đó chứ?"

Hệ thống: "Haha, nói không chừng là tiên, thi."

(*Đào người chết ra rồi đánh vào thi thể, ví von là hận thù sâu đậm. Ở cổ đại, đây là vũ nhục lớn nhất đối với người chết.)

Trình Mộc Quân: "...... Không được, tôi muốn xác nhận lại, lỡ như chỉ là một con rối giả người nhìn giống tôi thì sao?"

Hắn đi qua, đang nghĩ hẳn là khối thi thể này được phong ấn trong hàn băng, đến gần mới phát hiện bên trên có vết kiếm.

Xem ra đây là do người nào đó chém ra, tạo nên một vết nứt trên mặt băng, đẩy mạnh ra, mặt băng bên trên lập tức bị đẩy ra.

Trình Mộc Quân hơi khựng lại, thử chọc chọc gương mặt "Trình Mộc Quân" bị phong ấn. Lạnh lẽo lại đàn hồi, đúng thật là thi thể hắn.

Hết thảy đều đã rõ ràng, vì sao Tử Phủ của Hách Viễn lại rách tung toé như vậy, tất cả đều là do bị thiên lôi làm ra. Thần hồn đoàn tụ, tu sửa thi thể, đây là cấm thuật hạng nhất chứ còn gì nữa.

Nếu không phải Hách Viễn là vai chính thế giới này, lại còn là thiên túng chi tài, tu vi cũng tiến triển cực nhanh, thì y đã sớm hôi phi yên diệt dưới thiên lôi rồi.

Còn cái gì mà bị kẹt ở độ kiếp cảnh mấy trăm năm, chỉ sợ sự thật căn bản là bị thiên lôi đánh rơi cảnh giới hết lần này đến lần khác, rồi lại tu sửa hết lần này đến lần khác.

Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm gương mặt vô cùng quen thuộc bên trong tường băng, lui về phía sau một bước, nhíu mày nói: "Chúng ta vẫn nên chạy thôi."

Hệ thống: "Cậu không cứu tiểu đồ đệ của cậu à? Không phải sư đồ như phụ tử à? Cậu từ bỏ con trai, rồi lỡ như y lại tẩu hỏa nhập ma thì sao?"

Trình Mộc Quân: "Cậu khinh thường tôi rồi, lần nhập định này của y ít nhất phải mấy tháng. Hơn nữa, vấn đề nghiêm trọng nhất bây giờ là tôi phải mở thanh tiến độ ra trước."

Hệ thống: "Thanh tiến độ có vấn đề gì à?"

"Không có thanh tiến độ khích lệ, tôi sẽ muốn đâm chết thằng nhãi ranh này."

Sau khi Trình Mộc Quân phát hiện bí mật của Hách Viễn, vô cùng quả quyết, nói chạy là chạy, dứt khoát từ bỏ ý muốn hủy diệt bí mật trong động phủ.

Giờ Hách Viễn đã điên đến vậy rồi, nếu y hủy động phủ, sợ là Hách Viễn sẽ hủy cả Thái Huyền Tông mất.

Trình Mộc Quân cảm thấy mình vẫn nên kéo cái cốt truyện đã lệch đến tận chân trời lại một chút.

Hắn hỏi: "Hệ thống, giờ tuyến thế giới này đã hỏng tới như vậy, cho cái chỉ thị đi?"

Có lẽ mọi chuyện thật sự rất nghiêm trọng, lúc này hệ thống cũng không cổ quái hay tỏ vẻ bất lực, mà là nói với giọng điệu vô cùng kiên định: "Xin chờ một lát, tôi đã trình yêu cầu của cậu lên trên."

Sau một lúc lâu, hệ thống đáp lại: "Linh hồn nữ chủ chuyển thế, phía chính phủ kiến nghị tìm linh hồn nữ chủ về, xem xem có thể nắn tuyến này lại hay không."

Trình Mộc Quân hơi do dự, nói: "Hách Viễn người ta cũng đã tu đạo vô tình rồi, còn bắt người ta yêu đương nữa, không tốt lắm đâu."

Hệ thống: "Cốt truyện gốc là hậu cung ngựa giống, người làm Hách Viễn động lòng đầu tiên chính là yêu nữ ma đạo kia, nếu có thể kéo tuyến này về, nói không chừng tuyến tình cảm sẽ có thể tự động sửa chữa. Tình cảm đi lên quỹ đạo, có lẽ sẽ không điên nữa."

Trình Mộc Quân: "Có lý." Dù sao, trong tiểu thuyết cẩu huyết, đạo vô tình chính là dùng để phá.

Không phá đạo vô tình vì nữ chủ thì không thể biểu hiện ra một nam chủ thâm tình, còn cái tu vi gì đó, lấy tư chất của Hách Viễn, bắt đầu lại lần nữa cũng không mất nhiều thời gian.

Nguyên nhân quan trọng là, nếu Hách Viễn cứ điên như vậy nữa, đến một ngày nào đó thế giới này cũng sẽ toi.

Trình Mộc Quân hạ quyết tâm rời đi, cẩn thận che giấu mọi dấu vết chứng minh mình xuất hiện, sau đó dứt khoát chạy đến Nhiệm Vụ Đường lãnh nhiệm vụ xuống núi.

Còn lý do tạm gián đoạn nhiệm vụ quét sân cũng đã có sẵn, Huyền Hồng Kiếm Tôn nhập định ở Vấn Đạo Phong, tất nhiên mấy đệ tử làm việc vặt như bọn họ không nên quấy rầy.

Nửa tháng sau khi Trình Mộc Quân rời khỏi Thái Huyền Tông, Hách Viễn phía trên Vấn Đạo Phong tỉnh lại.

Cảm giác đầu tiên sau khi mở to mắt, đó là cảm giác thoải mái mà mấy trăm năm qua y chưa từng có được, dường như trở lại lúc vừa mới nhập môn tu hành.

Hách Viễn nhìn xung quanh, phát hiện quanh mình rất an tĩnh, không có bất cứ hơi thở của người nào khác.

Đệ tử nội môn tên Úc Quân tu luyện ở sườn núi đối diện suốt một tháng. Hết thảy việc này, Hách Viễn đều biết.

Rõ ràng y vô cùng không thích kẻ nào tìm tòi nghiên cứu Vấn Đạo Phong, thế mà lại không ra tay đuổi tên đệ tử kia đi.

Hiện giờ, người đâu?

"Tôn thượng, ta là đệ tử nhận nhiệm vụ quét sân."

Hách Viễn nhớ đến những lời này, y vung tay áo lên, gỡ trận pháp phòng hộ trên Vấn Đạo Phong, sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế đá.

Nhắm mắt nhập định.

Hách Viễn ngồi trên ghế đá ba ngày ba đêm, chờ đệ tử nội môn kia đến.

Nhưng, y vẫn không chờ được người đến.

Ba ngày sau, có người tới, nhưng đó lại là phong chủ Dược Phong - Cảnh Triết.

Hắn vận bạch y, luôn nở nụ cười khi gặp người khác, thấy Hách Viễn ngồi trên ghế đá nhắm mắt dưỡng thần cũng không kinh ngạc.

Cảnh Triết là y tu, từ hô hấp là có thể nghe ra Hách Viễn vẫn chưa nhập định. Hắn thoải mái ngồi xuống đối diện, mở miệng hỏi: "Sư điệt, hình như tình trạng của ngươi tốt lên rất nhiều rồi nhỉ?"

"Sư thúc." Hách Viễn nhíu mi, phun ra một chữ: "Ừm."

Cảnh Triết cũng không thèm để ý Hách Viễn lạnh nhạt với mình, chuyện đối phương khôi phục đối với môn phái mà nói là đại sự. Tình huống thân thể Hách Viễn là tuyệt mật trong tông, chỉ có hắn và chưởng môn biết.

Mấy năm nay hai người đã phát sầu vì việc này biết bao lần, giờ cuối cùng cũng có chuyển biến tốt đẹp, mặc kệ Hách Viễn có kháng cự như thế nào thì cũng phải làm rõ việc này.

Cảnh Triết lại mở miệng hỏi: "Lúc trước ta thấy trận pháp Vấn Đạo Phong mở ra."

Trận pháp Vấn Đạo Phong mở ra là lúc không có bất luận kẻ nào tới gần, vì sợ Hách Viễn không thể tự khống chế rồi giết người. Mà mỗi lần tâm ma Hách Viễn bùng nổ, ít nhất cũng phải mất mấy năm mới có thể mở trận pháp hiện thân lần nữa.

Lúc này đây, chỉ trong bốn tháng ngắn ngủi đã khôi phục lý trí, Cảnh Triết thấy hơi lạ, vì thế mới đuổi đến đây.

"Đúng vậy." Hách Viễn vẫn tích chữ như vàng.

Cảnh Triết đã quen với cách giao lưu như vậy, "Gần đây có gặp được người nào hay việc gì đặc biệt không? Ta có nói chuyện với chưởng môn sư điệt, hắn nói đêm qua hắn xem hiện tượng thiên văn, tính ra cơ hội ngươi khám phá tâm ma ở gần đây."

"Cơ hội?"

"Hắn nói là có quý nhân tương trợ, à, đúng rồi, hắn còn nói quý nhân ở môn phái." Cảnh Triết nói.

Chưởng môn là một kiếm tu không đứng đắn lắm, thích uống rượu, xem tinh tượng, bói toán, đáng tiếc là trình độ bói toán của hắn kém y như tửu lượng của hắn vậy.

Mười lần thì có chín lần là không chuẩn, còn có một lần là hoàn toàn tương phản. Cho nên trước giờ Cảnh Triết không hề xem trọng một quẻ chưởng môn tính.

Hách Viễn nghe xong, cuối cùng cũng có động tĩnh. Y vừa động tay, hạc giấy từ trong tay áo bay ra, hướng về phía Nhiệm Vụ Đường.

**

Hôm nay, trưởng lão Nhiệm Vụ Đường đang chắp tay sau lưng xem tiến độ hoàn thành của những nhiệm vụ đã đăng ký.

Phía sau lão là ba đệ tử chấp sự, nhìn rất là khẩn trương.

Tuy Hồ trưởng lão nhìn hòa ái dễ gần, nhưng trên phương diện công việc lại cực kỳ nghiêm khắc, có sai lầm gì thì sẽ bị mắng đến máu chó phun đầy đầu.

Vào lúc này, một con hạc giấy bay đến, ngừng trước mặt Hồ trưởng lão.

Hồ trưởng lão vẫn chưa kịp phản ứng lại, một giọng nam lạnh nhạt đã truyền đến.

"Hồ trưởng lão, đệ tử quét sân Vấn Đạo Phong đâu?"

Một câu bình thường, thậm chí còn không có chút phập phồng nào, thế nhưng lại khiến vẻ mặt Hồ trưởng lão thay đổi rõ rệt.

Gương mặt mập mạp run run, xoay người nghiêm nghị nói với đệ tử chấp sự: "Đệ tử quét sân Vấn Đạo Phong! Sao lại thế này?"

Chuyện này vừa lúc là việc đệ tử kia làm, nói: "Kông phải trước đây ngài nói, Huyền Hồng Kiếm Tôn đã phân phó, từ nay về sau Vấn Đạo Phong không cần người khác tới gần sao?"

Lúc này Hồ trưởng lão mới phản ứng lại, vỗ vỗ trán, lấy một con hạc giấy từ nhẫn trữ vật ra, vội vàng chạy đi giải thích.

***

"Ngươi nói, đệ tử tên Úc Quân này xuống núi rồi?"

Hồ trưởng lão gật đầu nói: "Vâng, ngày ấy ngài đã nói Vấn Đạo Phong không cần đệ tử quét sân, qua mấy ngày sau, đệ tử kia nhận nhiệm vụ thu thập linh dược rồi xuống núi, đệ tử kia tu vi kỳ tâm động, dựa theo môn quy thì đúng thật là phải ra ngoài rèn luyện."

Nghe đến đó, Hách Viễn hơi nhíu mày. Rõ ràng hết thảy đều rất hợp logic, cũng rất phù hợp môn quy, nhưng y vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên.

Dường như, nếu không theo sát tên đệ tử kia, y sẽ bỏ lỡ gì đó.

"Ừm, ngươi đi đi."

Hồ trưởng lão rời đi, Cảnh Triết ngồi trước mặt Hách Viễn mới mở miệng hỏi: "Ngươi để ý đệ tử Úc Quân này như vậy, là vì có...... chuyện gì sao?"

Hách Viễn không có thói quen thảo luận chuyện của mình với người khác, y chỉ lạnh lùng nhìn qua.

Cảnh Triết lại hồn nhiên nhún vai không để ý, người khác sợ Hách Viễn, nhưng hắn không sợ.

Dù sao trước kia hắn cũng là người có quan hệ gần gũi nhất với người đó, dù Hách Viễn có điên như thế nào cũng sẽ cung kính với hắn.

Mặc dù giờ tu vi của Hách Viễn đã vượt xa Cảnh Triết.

Cảnh Triết tiếp tục hỏi: "Trước đây ngươi tẩu hỏa nhập ma, Nguyên Anh đã có dấu hiệu ma hóa."

Hách Viễn lạnh giọng nói: "Ta sẽ không để mình nhập ma."

Cảnh Triết mở tay ra, "Ta biết, lần trước ngươi dùng phương pháp tự mình hại mình, rơi một cảnh giới mới vững tâm cảnh, nhưng sao lần này lại vững vàng như vậy?"

Hách Viễn không nói lời nào.

Cảnh Triết lại hiểu y vô cùng, kết hợp tiền căn hậu quả, rất nhanh đã hiểu ra.

"Có phải là liên quan đến đệ tử tên Úc Quân đó đúng không?"

Hách Viễn im lặng một lát, khẽ gật đầu, lại lắc đầu, "Không chắc chắn."

Cảnh Triết đứng dậy, sửa sửa y phục, biểu cảm trở nên nghiêm túc: "Là bạn cũ, ta không thể không nhắc nhở ngươi, tình huống của ngươi bây giờ rất nguy hiểm. Không bằng thay đổi một chút, có lẽ lần này chưởng môn sư điệt tính đúng thật rồi."

Nói xong cũng không chờ Hách Viễn đáp lại, hóa thành một tia sáng rời đi.

Hách Viễn khoanh tay, nhìn chằm chằm phương xa hồi lâu, sau đó xoay người vung tay áo bào, dùng cửa đá lấp động phủ lại, rồi hóa thành một đạo kiếm quang bay đi.

Sau khi y rời đi, chưởng môn đang xử lý sự vụ vội vàng chạy ra ngoài cửa, kinh ngạc nhìn không trung.

Trưởng lão theo phía sau hỏi: "Làm sao vậy?"

Chưởng môn lẩm bẩm: "Ngươi có thấy đạo kiếm quang kia không, đó có phải là Phá Hiểu kiếm không?"

"Thật đúng là...... Không đúng, ý ngươi là, Kiếm Tôn xuống núi?"

Không thể trách sao mọi người trong tông môn lại kinh ngạc như thế, thật sự là bởi vì Huyền Hồng Kiếm Tôn đã không rời khỏi Thái Huyền Tông suốt 500 năm rồi.

Các loại dị tượng này không thể không làm nhân tâm sinh hoài nghi, phải chăng sắp có đại sự gì phát sinh ở đại lục Cửu Châu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.