Dù vậy, nhưng tay đặt trên tay nắm cửa của Trình Mộc Quân vẫn hơi run rẩy.
Trò chơi lúc nãy quá kinh khủng, tới nỗi đến giờ hắn vẫn còn thấy sợ.
Tần Lý vẫn rất kiên nhẫn, cứ cách một lúc nhẹ nhàng gõ cửa ba lần, dường như chắc chắn Trình Mộc Quân đang đứng phía sau cánh cửa.
Trình Mộc Quân hít sâu, nhưng vẫn thấy hơi sợ, "Hệ thống, nếu tôi bị Tần Lý thọc chết thì có thể coi là tai nạn lao động không?"
Hệ thống: "Cái này gọi là trừng phạt đúng tội, không phải tai nạn lao động. Nếu cậu không chơi game thay đồ với Tần Lý thì mọi chuyện sẽ thế này à? Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng hoàn thành 1% tiến độ còn lại đi, nhanh chóng rời đi mới là vương đạo."
Trình Mộc Quân nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý, giờ chỉ còn 1% tiến độ chậm chạp không có động tĩnh, cái gọi là cơ chế tự động sửa chữa cũng không lấp được 1% tiến độ này.
Xem ra vẫn chỉ có thể duy trì thiết lập trước, vẫn còn một tình tiết lớn là bắt cóc chưa xảy ra, giờ cứ ổn định 99% trước đã.
Trình Mộc Quân nghiền ngẫm một lát, nhặt thiết lập của mình lên, nhanh chóng nhập diễn.
Hắn mở cửa ra, biểu cảm do dự lại có hơi vui sướng, "Tần Lý, sao anh lại đến đây, anh.... anh đã tha thứ cho em rồi sao?"
Tần Lý nhìn hắn thật sâu, yên lặng đi vào phòng, ngồi xuống sô pha phòng khách.
Có hy vọng, không móc đao thọc chết hắn, xem ra còn cứu được.
Trình Mộc Quân yên tâm thở phào, đóng cửa lại rồi đi qua, "Hôm đó em vẫn chưa nói xong, chuyện quá khứ đã qua, bây giờ trong lòng em chỉ có anh, anh đừng rời khỏi em được không?"
Nhanh, nhanh từ chối tôi, nhanh tỉnh táo lại, nhanh cảm thấy tôi không đáng đi! Cùng lắm chỉ là không cam lòng mà thôi, tôi quay đầu lại liếm rồi thì nhanh thanh tỉnh lại đi!
Tần Lý: "Được."
"Anh đừng...... Cái gì?" Trình Mộc Quân vốn đang chuẩn bị biểu diễn một màn la liếm lì lợm, ngay khi mở miệng lại nghe thấy câu trả lời của Tần Lý.
Hắn không thể tin vào thứ mình vừa nghe thấy, chớp chớp mắt.
Tần Lý cong môi cười, dường như cảm thấy dáng vẻ ngây ngốc này của Trình Mộc Quân thật đáng yêu. Y duỗi tay kéo Trình Mộc Quân qua ngồi lên đùi mình, ôm chặt.
"Anh nói, anh tha thứ cho em, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi."
Trình Mộc Quân luống cuống, "Không phải, anh, sao anh lại tha thứ cho tôi chứ?"
"Chỉ là làm thế thân thôi mà không phải sao? Ban đầu anh cũng xem em là thế thân vì em có nét giống Tống Cảnh Thần, giờ em cũng xem anh là thế thân, nói công bằng thì đây là báo ứng của anh, sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh biết chuyện quan trọng nhất là gì."
"Là, là gì......" Trình Mộc Quân lẩm bẩm, trong lòng vang lên tiếng kêu thảm thiết, quan trọng nhất đương nhiên là thanh tiến độ của tui.
"Buông bỏ quá khứ, bắt đầu lại một lần nữa."
Trình Mộc Quân ngây người, ngơ ngác nhìn Tần Lý cúi đầu hôn mình, sau đó ôm hắn ngã xuống.
"Không được, bây giờ......"
Trình Mộc Quân khôi phục lý trí, đang chuẩn bị đẩy người ra thì nghe thấy tiếng hít thở bên tai.
Đây là.... ngủ rồi?
Hắn nhớ đến cái game kia, lại nhớ Lisa có nói y gõ mã suốt đêm, thở dài.
***
Ngày hôm sau, Trình Mộc Quân thu dọn đồ đạc trở về thành phố B cùng Tần Lý, trên đường đi, Tần Lý hỏi có phải Trình Mộc Quân vẫn muốn từ chức hay không.
Trình Mộc Quân tự hỏi một lát, gật đầu.
Bây giờ việc hắn cần làm là chậm rãi cắt đứt quan hệ với Tần Lý, để cốt truyện đi vào quỹ đạo, mau chóng hoàn thành 1% tiến độ.
Hiện tại Trình Mộc Quân đã không còn ôm hy vọng gì với tình tiết mấu chốt nữa rồi, mỗi lần tình tiết mấu chốt xảy ra thì y như rằng sẽ kéo cốt truyện xuống vực sâu hơn một chút theo cách nào đó.
Kéo con ngựa hoang đã dứt dây cương trở về thật sự rất mệt, không bằng cố giữ thiết lập, chuyện còn lại cứ để tùy duyên thôi.
Hắn quyết định lười biếng một chút, dù sao cũng chỉ còn 1% độ hoàn thành, nói không chừng có thể hoàn thành nhờ việc ổn định thiết lập.
Trình Mộc Quân: "Hệ thống, cậu cảm thấy kế hoạch này được không?"
Hệ thống: "Giờ cậu cũng đã quay lại với Tần Lý, cốt truyện đã lệch đến tận chân trời từ sớm, cậu thích làm gì thì làm đi, tôi mặc kệ."
Trình Mộc Quân nghe ra sự nản lòng thoái chí từ lời hệ thống, kiên nhẫn an ủi: "Không thể nói như vậy, lịch sử luôn phát triển theo đường xoắn ốc, tạm thời lùi lại để càng tiến bộ hơn."
"Nói tiếng người."
"Tôi đồng ý quay lại với Tần Lý là vì thiết lập, cậu nghĩ thử xem, trong kịch bản, sau khi 'Trình Mộc Quân' bị vứt bỏ vẫn luôn la liếm lì lợm như lúc trước. Nhìn những chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian này, tôi cảm thấy thiết lập còn quan trọng hơn cái gọi là tình tiết mấu chốt nữa. Có mấy lần tôi không đi đúng hướng kịch bản nhưng thiết lập ổn định thì thanh tiến độ vẫn tăng lên."
Hệ thống trầm mặc một lát, cảm thấy hình như logic này hơi mâu thuẫn với logic dữ liệu của nó, nhưng không tìm ra chỗ nào sai, "...... Cậu nói có lý, vậy tiếp theo cậu định làm như thế nào?"
"Đương nhiên là chậm rãi trở về thiết lập trong kịch bản gốc, làm chim hoàng yến bị bao dưỡng, tất cả đều dựa dẫm vào Tần Lý."
Hệ thống, "Như vậy Tần Lý sẽ không cảm thấy kỳ lạ sao?"
"Cái tôi muốn chính là y không thoải mái, bây giờ Tần Lý đang cảm thấy không cam lòng sau khi bị lừa gạt, là thói hư tật xấu của con người mà thôi, thứ không chiếm được là thứ tốt nhất, vậy thì làm y có được tôi là được rồi."
Hai người tới thành phố A vào giữa trưa, vì vậy Tần Lý và Trình Mộc Quân cùng nhau trở về công ty.
Tần Lý đi họp, Trình Mộc Quân bắt đầu chuẩn bị thủ tục từ chức. Tuy rằng quan hệ của hắn và Tần Lý không trong sáng lắm, nhưng gì thì vẫn phải đi theo trình tự.
Trình Mộc Quân đưa đơn từ chức có ký tên của mình đến bộ phận nhân sự. Làm xong vừa ra khỏi cửa thì thấy Du Thiếu Ninh ở hành lang.
Du Thiếu Ninh nhìn thấy Trình Mộc Quân, hơi sửng sốt, hỏi: "Trợ lý Trình, cậu đã trở lại?"
Trình Mộc Quân gật đầu, "Ừm."
Dường như Du Thiếu Ninh vẫn còn việc phải làm, Trình Mộc Quân cũng không định nói nhiều với hắn, ngay lúc này, Susan của bộ phận nhân sự đuổi tới.
"Trợ lý Trình, ở đây vẫn còn thiếu chữ ký."
Trình Mộc Quân xoay người, cúi đầu ký tên vào chỗ Susan chỉ. Ký xong, hắn đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên bị kéo tay lại.
"Cậu muốn từ chức?" Thanh âm của Du Thiếu Ninh vang lên, "Sao lại thế? Là vì bức ảnh đó sao, không phải Tần Lý đã nghĩ thông suốt rồi sao?"
Mấy vấn đề liên tiếp làm người ta không biết giải thích từ đâu, hơn nữa cứ lôi lôi kéo kéo ở đây cũng không hay lắm. Trình Mộc Quân thở dài, nói: "Chúng ta tìm một chỗ tâm sự đi."
Hai người đi đến khu tiếp khách yên tĩnh ngồi xuống, lúc này mới bắt đầu trò chuyện.
Du Thiếu Ninh chau mày, "Trợ lý Trình, có phải vì bức ảnh đó không, tôi......"
Lời nói đã đến bên miệng lại không biết thốt ra như thế nào.
Tối hôm đó, sau khi đánh một trận với Tần Lý, Du Thiếu Ninh lập tức đi tìm Tống Cảnh Thần chất vấn. Hắn không ngờ Tống Cảnh Thần của bây giờ lại trở nên mưu mô như thế.
Sau khi khắc khẩu, Tống Cảnh Thần dọn ra khỏi nhà Du Thiếu Ninh, quan hệ của hai người rơi vào trạng thái đóng băng, gần như tan vỡ.
Cùng với sự phẫn nộ với Tống Cảnh Thần, Du Thiếu Ninh cảm thấy tràn đầy áy náy với Trình Mộc Quân, suốt hai đêm không ngon giấc, lúc nằm trên giường chỉ nghĩ phải xin lỗi như thế nào.
Thậm chí suýt chút nữa hắn đã mua vé đến thành phố B tìm người, nhưng ngay khi hắn mua vé chuẩn bị xin nghỉ thì lại nghe nói Tần Lý đến thành phố B, một lòng nhiệt huyết lập tức nguội lạnh, Du Thiếu Ninh biết tình cảm của Trình Mộc Quân đối với Tần Lý, giờ Tần Lý đã suy nghĩ kỹ, còn việc gì của mình nữa đâu.
Có lẽ là do người trong lòng đang ngồi ngay trước mắt, hắn không biết nên mở miệng như thế nào.
Trình Mộc Quân đợi một lát không thấy Du Thiếu Ninh lên tiếng, có hơi bất đắc dĩ, "Nghe nói giám đốc Du thăng chức rồi?"
Hắn có thấy thông báo Du Thiếu Ninh thăng chức trong nhóm công ty, nhưng cụ thể là chức gì thì vẫn chưa thông báo.
"Ừm." Du Thiếu Ninh gật đầu, "Tần Lý kêu tôi đến công ty chi nhánh làm tổng giám đốc, nói tôi cứ luôn mãi ở một chỗ cũng không phải chuyện hay, rèn luyện một chút thì tốt hơn."
Trình Mộc Quân: "Đi đâu?"
Hắn chỉ nghĩ có lẽ là một công ty con nào đó ở thành phố A, làm tổng giám đốc có thể tiếp xúc với mọi mặt của công việc, sau này lại trở về tập đoàn.
"Tây Bắc."
Trình Mộc Quân sửng sốt, lặp lại: "Tây Bắc? Là kế hoạch thành lập công ty đó?"
"Ừm, Tần Lý nói công ty chi nhánh bên kia mới thành lập, cần nhân tài, kêu tôi đi rèn luyện."
Du Thiếu Ninh không hề có tâm cơ, chỉ cảm thấy Tần Lý thật nghĩa khí, mặc dù là sai lầm của mình thiếu chút nữa làm y cắt đứt với Trình Mộc Quân, nhưng đối phương vẫn không hề mang thù.
Trình Mộc Quân lại ngây người, hơi hoảng loạn.
Công ty điều động nhân sự thì Trình Mộc Quân không có ý kiến gì, nhưng hình như mọi chuyện đang dần giống như con ngựa hoang thoát cương mất khống chế.
Thế mà Du Thiếu Ninh lại offline sớm hơn cả Trình Mộc Quân hắn?
Đây không phù hợp với cốt truyện, dựa theo tiến độ kịch bản, khi 'Trình Mộc Quân' xuống sàn, Du Thiếu Ninh chính là trợ lực lớn nhất cho việc phát triển tình cảm của Tần Lý và Tống Cảnh Thần.
Hắn nhíu mày, trong lòng có chút loạn, chỉ đành hỏi hệ thống lần nữa: "Hệ thống, độ hoàn thành thế nào?"
Hệ thống: "98%......"
Trình Mộc Quân: "Biết ngay mà, đậu moè, rốt cuộc là Tần Lý đang phát điên cái gì chứ, sao đột nhiên lại đưa Du Thiếu Ninh đến Tây Bắc!"
Du Thiếu Ninh thấy Trình Mộc Quân không nói chuyện nữa, đột nhiên đứng lên, mặt nghiêm túc khom lưng: "Trình Mộc Quân, vì tất cả mọi chuyện trước giờ, tôi thật sự rất xin lỗi!"
Trình Mộc Quân đang suy nghĩ miên man về chuyện thanh tiến độ, bị tiếng hô bất ngờ này của Du Thiếu Ninh làm hoảng sợ. Tuy rằng chỗ này vắng vẻ yên tĩnh, nhưng lâu lâu cũng sẽ có nhân viên đi ngang qua, hắn đứng dậy kéo Du Thiếu Ninh lại.
"Anh làm gì vậy? Đây là công ty."
Gương mặt trẻ con của Du Thiếu Ninh lập tức đỏ bừng, lúc này mới phát hiện mình đang làm điều ngu ngốc, nhưng dù gì thì vẫn phải xin lỗi.
Hắn thuận thế ngồi xuống, hạ giọng nói: "Trợ lý Trình, thật xin lỗi, chuyện bức ảnh kia là lỗi của tôi."
Trình Mộc Quân nhìn hắn, hỏi: "Anh gửi cho Tần Lý?"
"Không phải, là......" Du Thiếu Ninh ngập ngừng, "Đúng, là tôi."
Mặc dù đã quyết liệt với Tống Cảnh Thần, nhưng hắn vẫn cảm thấy ngọn nguồn mọi chuyện ở bản thân mình, chối bỏ tội lỗi không phải chuyện nên làm.
Trình Mộc Quân lại đột nhiên cười lạnh, "Tôi biết không phải là anh, là Tống Cảnh Thần đúng không?"
Không khí im lặng lan tràn, làm Du Thiếu Ninh càng thêm bất an, "Trợ......"
"Tôi đổi ý rồi, nếu anh ta là người ti tiện như vậy thì vì sao tôi phải nhân nhượng." Giọng nói của Trình Mộc Quân run nhè nhẹ, "Tôi đã làm hoà với Tần Lý, phiền anh chuyển lời đến Tống tiên sinh......"
"Trợ, trợ lý Trình, cậu làm sao vậy? Cậu từ từ rồi nói, đừng nóng vội." Du Thiếu Ninh luống cuống, vội vã muốn ôm vai Trình Mộc Quân.
"Các người đang nói chuyện gì?" Thanh âm lãnh đạm vang lên, hai người quay đầu lại, nhìn thấy Tần Lý đứng cách đó không xa.
"A." Thần sắc Trình Mộc Quân trở nên hoảng loạn, rũ mắt không nói chuyện nữa.
Tình huống có hơi xấu hổ.
Hệ thống: "Cậu nói bậy về Tống Cảnh Thần trước mặt Du Thiếu Ninh như vậy sẽ không OOC chứ?"
Trình Mộc Quân khó hiểu: "Rốt cuộc thì cái đầu nhỏ của cậu suy nghĩ cái gì vậy? Mục đích của tôi là gì?"
Hệ thống: "Sửa, sửa cốt truyện?"
"Cậu còn nhớ rõ hả, tôi còn tưởng cậu cho rằng mục đích của tôi là yêu đương với Tần Lý đấy." Trình Mộc Quân trào phúng hệ thống: "Mục đích là sửa tình tiết chia tay, tôi đây cần gì cái độ hảo cảm của Tần Lý, hình tượng của tôi trong lòng y càng hai mặt âm hiểm độc ác thì càng có lợi cho tình tiết không phải sao?"
Hệ thống: "......"
Biểu cảm của Tần Lý không có gì khác thường, đi tới kéo Trình Mộc Quân qua, "Đi, tan làm."
Nói xong y gật gật đầu với Du Thiếu Ninh, sau đó ôm Trình Mộc Quân xoay người rời đi.
Du Thiếu Ninh đuổi theo hai bước rồi dừng lại, nhìn bóng dáng hai người, bả vai suy sụp, xoay người đi về hướng khác.
***
Về nhà ăn tối, trong đầu Trình Mộc Quân chỉ toàn là chuyện Du Thiếu Ninh đi Tây Bắc, làm gì cũng không tập trung.
Không thể không nói, chuyện Du Thiếu Ninh bị điều sang chi nhánh Tây Bắc làm lòng Trình Mộc Quân hơi thấp thỏm, thậm chí có thể nói nó đã lật đổ toàn bộ kế hoạch của hắn.
Hắn cảm thấy mình không thể lười biếng được nữa, cần phải hành động.
Tỷ như, kêu Tống Cảnh Thần trả tiền.
Giờ hắn đã không thể nào hiểu được Tần Lý nữa, mọi chuyện dần mất khống chế làm tâm lý hắn trở nên mất cân bằng. Càng làm Trình Mộc Quân cảm thấy nguy cơ là thanh tiến độ lại giảm 1%.
Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đủ để chứng minh chuyện Du Thiếu Ninh rời khỏi thành phố A là một dấu hiệu không tốt.
"Sao vậy?" Tần Lý bỗng nhiên mở miệng, "Em rất không vui vì Du Thiếu Ninh đến chi nhánh Tây Bắc?"
Trình Mộc Quân phục hồi tinh thần, ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt Tần Lý xuất hiện một tầng băng mỏng.
Hắn đáp: "Chuyện anh ấy đến chi nhánh Tây Bắc không liên quan gì đến em mà? Chỉ là chuyện lúc nãy anh ấy nói làm em hơi không vui mà thôi."
Tần Lý: "Cậu ta nói với em cái gì?"
Trình Mộc Quân cảm thấy Tần Lý đang giả ngu, vừa rồi khoảng cách không xa, lại là nơi trống trải, hắn không tin đối phương có thể điếc đến mức không nghe thấy.
Nhưng đây lại là một dấu hiệu tốt với Trình Mộc Quân, điều này chứng minh Tần Lý có lòng bảo vệ bạch nguyệt quang, hợp lại gì đó chỉ là không cam lòng mà thôi.
Như vậy, chỉ cần hắn hành động một chút, để Tần Lý nhận ra chân ái là được.
Nghĩ đến đây, Trình Mộc Quân trực tiếp nói: "Du Thiếu Ninh nói, bức ảnh đó là Tống Cảnh Thần đưa anh xem."
Tần Lý sửng sốt, lát sau mới trả lời: "Đúng vậy."
Trình Mộc Quân buông đũa, thái độ hùng hổ doạ người, "Tại sao Tống Cảnh Thần lại làm như vậy? Em không cảm thấy bạn bè sẽ làm ra loại chuyện dư thừa này đâu."
Tần Lý giương mắt nhìn hắn, không nói gì.
"Rốt cuộc là bản tính anh ta đã ác độc như vậy hay là...... có tâm tư khác với anh?"
Trình Mộc Quân xấu tính vứt ra một câu như vậy, trong lòng đang ngóng chờ, nhanh trở mặt nhanh trở mặt, tôi cũng nói đến mức như vậy rồi, nhanh nhận ra bạch nguyệt quang tốt thế nào đi!
Tần Lý nhíu mày, tung chiêu bất ngờ: "Vậy Du Thiếu Ninh giấu giếm ảnh chụp vì em là...... có tâm tư khác với em?"
Trình Mộc Quân ngây người.
Không phải chứ, sao việc này lại bay đến trên đầu Du Thiếu Ninh rồi, Du Thiếu Ninh cũng đã đi Tây Bắc rồi mà còn nắm người ta không buông làm gì? Không đúng, Du Thiếu Ninh có tâm tư khác với tôi là cái gì vậy.
Anh đang dùng ma pháp đánh bại ma pháp à?
Trình Mộc Quân phỉ nhổ trong lòng, gương mặt lại rất mờ mịt, "Du Thiếu Ninh? Sao có thể, không phải là anh ấy yêu thầm Tống Cảnh Thần sao?"
Tần Lý nghe đến đó, tay rũ ở một bên tay yên lặng buông ra, "Ừm, cậu ta luôn thích Cảnh Thần, lúc nãy anh chỉ...... thuận miệng nói vậy thôi."
Trình Mộc Quân không quan tâm đến tình cảm của Du Thiếu Ninh, vậy nên cũng lười truy vấn. Hắn nghĩ chắc đây là Tần Lý chột dạ nói sang chuyện khác, vì thế tiếp tục cố gắng không ngừng.
"Tần Lý, anh thật sự buông Tống Cảnh Thần rồi?"
Tần Lý gật đầu.
Ngón tay Trình Mộc Quân xoắn vào nhau, dường như có điều khó mở miệng.
"Em nói đi, anh nghe." Lúc này Tần Lý lại ôn hoà bất ngờ.
Trình Mộc Quân: "Nếu chúng ta muốn buông bỏ tất cả để bắt đầu lại một lần nữa, vậy thì cũng nên...... dứt khoát chia tay quá khứ."
Lòng Tần Lý khẽ động, vui sướng nảy lên trong lòng, chỉ là trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, "Ừm, sau đó thì sao?"
"Vậy khi nào Tống Cảnh Thần trả ba triệu mượn anh?"
Tần Lý ngây người, giống như không ngờ Trình Mộc Quân lại nói như vậy. Ba triệu đối với y mà nói chỉ là một số tiền nhỏ, lúc cho Tống Cảnh Thần mượn cũng không ước định thời gian trả tiền.
Giờ nghĩ lại, dường như có hơi không ổn.
Trong lòng y đã có ý tưởng, nhưng vẫn cố ý nói: "Em là nói, muốn kêu cậu ấy trả tiền lại? Nhà cậu ấy đã phá sản, không quá dư dả, hẳn là không thể trả dễ dàng như vậy."
Trình Mộc Quân thấy biểu cảm Tần Lý là lạ, càng cảm thấy nước cờ này đi đúng rồi, "Không trả ngay cũng được, nhưng cũng không thể mượn không kỳ hạn, phải viết giấy nợ, còn phải tính tiền lời bình quân. Dù sao thì hai người chỉ là bạn bè bình thường, đúng không?"
Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ "bình thường", sau đó chờ mong Tần Lý trở mặt.
Không ngờ Tần Lý lại nở nụ cười, không tức giận chút nào, "Những việc này đều là việc của hai bên đúng không?"
"Hai bên?"
Tần Lý không giải thích, duỗi tay nhéo vành tai Trình Mộc Quân, sau đó đứng dậy.
"Anh ra ngoài trước, tối nay em không cần chờ anh."
Trình Mộc Quân nhìn Tần Lý đứng dậy, đóng cửa rời đi. Chờ khi không còn nghe thấy tiếng động gì nữa hắn mới đứng dậy, kéo cửa ra nhìn sắc trời.
Mặt trời vừa xuống núi, là lúc màn đêm sắp buông xuống.
Hệ thống hỏi: "Tần Lý đi làm gì."
Trình Mộc Quân: "Hẳn là đi đòi tiền, Tống Cảnh Thần cố lên, dùng khí độ bạch nguyệt quang để giữ Tần Lý lại, uống rượu ôn lại chuyện cũ nhào vào lồng ngực, dùng hết đi."
Hệ thống: "......"
Ôm chờ mong tốt đẹp, Trình Mộc Quân đợi hai giờ, chờ được một tin nhắn.
Tin nhắn đến từ luật sư Trương, công ty luật hợp tác với tập đoàn.
Luật sư Trương:【Trợ lý Trình, chào cậu, hôm nay tôi đã hỏi ý kiến Tần tổng về việc trả nợ. Sau đây là chi tiết......】
Trình Mộc Quân: ???
Gì ấy nhỉ? Tần Lý anh có bệnh à, thế mà lại mang luật sư đến tìm bạch nguyệt quang?
Trình Mộc Quân cảm thấy thật khó thở, nhưng đả kích này vẫn chưa đủ, bên hệ thống truyền đến thanh âm run rẩy.
"Thanh tiến độ, lại, lại giảm 1%."
Trình Mộc Quân đờ người, ngơ ngác ngồi trong phòng khách, thẳng đến khi có người mở cửa tiến vào.
Tần Lý về đến nhà, thấy đèn trong phòng khách vẫn chưa bật. Lúc y rời đi là khi mặt trời ngã về tây, ánh nắng cam hồng rơi vào phòng, ấm áp mềm mại.
Lúc này lại đen kịt, ánh trăng màu bạc càng làm không gian thanh lãnh cô tịch.
Tần Lý đi qua, ngồi xuống ôm lấy Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân không nói gì, chỉ đặt tay lên vai Tần Lý. Hắn nhắm mắt lại, hôn lên.
Hai bên im lặng, chỉ có thanh âm quần áo cọ xát, sau một lúc lâu, tiếng cởi bỏ dây lưng vang lên.
Một bàn tay chạm vào điều khiển từ xa trên bàn trà, bức màn phòng khách khép lại, cũng che đi một cảnh xuân sắc.
Ngày hôm sau, Trình Mộc Quân dậy rất sớm.
Hắn nhẹ nhàng đẩy bàn tay đặt ở bên hông ra, xuống giường đứng dậy, vì không mang giày, biểu cảm trở nên vặn vẹo ngay khi bàn chân chạm lên mặt đất. Hắn xoa xoa eo, quay đầu lại nhìn Tần Lý đang ngủ ngon trên giường, nhẹ giọng mắng một câu.
"Cầm thú." Mắng xong cũng không đắp chăn lại cho Tần Lý, khiến cho thân thể đường cong hoàn mỹ bại lộ trong không khí.
Trình Mộc Quân rửa mặt xong, lúc này mới vào phòng để quần áo. Hắn theo thói quen mỗi ngày, bắt đầu chọn quần áo cho Tần Lý, giống như những ngày trước.
"Hệ thống, thế nào."
Hệ thống: "Cuối cùng cũng thả tôi ra."
Trình Mộc Quân: "Hừ, thanh tiến độ thế nào?"
Hệ thống vừa nghe câu này lập tức bùng lửa giận, "Cậu không nhớ hôm qua mình làm gì sao? Còn dám hỏi thanh tiến độ?"
Trình Mộc Quân: "Tôi đang thử xem coi ngủ với Tần Lý có tăng tiến độ không."
Hệ thống: "......"
Nó yên lặng vứt thanh tiến độ ra.
Vẫn là 97%.
Tay Trình Mộc Quân đang kéo ngăn kéo tủ tạm dừng một chút, sau đó cười cười, "Xem ra ngủ với Tần Lý không tăng tiến độ được."
Không được rồi. Hắn vẫn không hiểu, đến tột cùng thì cơ chế của thanh tiến độ là như thế nào.
Nếu nói là phụ thuộc vào độ lệch khỏi quỹ đạo của cốt truyện, vậy thì giờ Du Thiếu Ninh đi Tây Bắc, Tống Cảnh Thần bị Tần Lý mang luật sư tìm tới cửa đòi tiền, có thể nói là đã lệch đến tận chân trời.
Mà thanh tiến độ lại chỉ giảm 2%.
"Sao dậy sớm vậy?"
Thân thể ấm áp ôm lấy Trình Mộc Quân từ phía sau, hắn xoay người lại, trả lời: "Chọn quần áo cho anh, lát nữa đi làm."
Không ngờ những lời này vừa nói ra, bên hệ thống liền biểu hiện thanh tiến độ lại giảm 1%.
"......" Giảm đi giảm đi, có bản lĩnh thì xuống số âm luôn đi.
Trình Mộc Quân phỉ nhổ trong lòng, gương mặt lại nhu tình như nước, "Sao vậy, không thích em chọn sao?"
Mấy lời này giống như nghiến răng nghiến lợi để nói ra.
Tần Lý vẫn hồn nhiên, cúi đầu cọ cọ mặt Trình Mộc Quân, "Anh nói rồi, có tới có lui, hôm qua anh đã cắt đứt hết thảy liên quan đến quá khứ, giờ đến phiên em."
Trình Mộc Quân sửng sốt, "Anh nói quần áo này......"
Hắn không nhịn được, trang phục có phẩm vị kém xuất hiện trên người Tần Lý làm hắn giận sôi.
Trình Mộc Quân tự nhận những thứ mình chọn cho Tần Lý đều là những thứ thích hợp với đối phương nhất, nếu việc vui này cũng không làm được thì không bằng trở lại thế giới trừng phạt đi.
Tần Lý dường như biết rõ những suy nghĩ của hắn, thấp giọng cười cười. Thanh âm khàn khàn mang hơi thở nóng rực vang lên, làm lỗ tai Trình Mộc Quân phát ngứa.
"Mấy thứ quần áo linh tinh cũng chỉ là ngoại vật thôi, em thích nhìn thì anh mặc cho em nhìn."
Tần Lý đột nhiên ngồi dậy, bàn tay nắm bả vai Trình Mộc Quân hơi dùng sức xoay người hắn lại.
Khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp, hơi thở hoà lẫn. Nhưng không khí lại không hề ái muội lưu luyến, mà là có hơi...... đáng sợ.
Trình Mộc Quân đối diện với đôi mắt Tần Lý, trong đó tràn ngập cảm xúc hắn không thể hiểu được, nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng lại đang ẩn chứa cảm xúc điên cuồng.
"Anh muốn thế nào?" Dường như Trình Mộc Quân không chịu nổi loại áp lực này, nghiêng mặt qua một bên.
Tần Lý: "Anh muốn xem bức ảnh kia, ảnh thật."
Tay Trình Mộc Quân run lên, rũ mắt dùng sự yên lặng cự tuyệt, Tần Lý cũng không thúc giục hắn.
Hồi lâu sau, Trình Mộc Quân thở dài, "Được."
Sau khi nói xong, hắn kéo ngăn kéo trong phòng để quần áo ra, xuất hiện một ngăn bí mật. Tần Lý vốn rất ít vào phòng để quần áo, việc trang trí nội thất cũng do một tay Trình Mộc Quân xử lý, tất nhiên chưa bao giờ biết ngăn ẩn này tồn tại.
Trong đó chỉ có một bức ảnh.
Trình Mộc Quân khựng lại, sau đó cầm lấy ảnh chụp, đưa cho Tần Lý.
Tần Lý tiếp nhận ảnh chụp, nhìn một lát, từ cánh tay nổi đầy gân xanh mà có thể thấy được, y vẫn rất để ý.
Nhưng y vẫn cố gắng đè nén cảm xúc, nhắm mắt hít thở sâu, sau đó trả ảnh chụp lại cho Trình Mộc Quân, "Đến lượt em."
"......" Trình Mộc Quân thật muốn nói, xin lỗi người tôi yêu vẫn là anh ấy.
Nhưng tiến độ giảm xuống làm hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, cốt truyện đã hỏng, nhưng thiết lập thì không thể.
Trình Mộc Quân cầm ảnh chụp xé thành từng mảnh nhỏ trước mặt Tần Lý, giống như lúc hắn xé nát thư tình Tần Lý viết cho Tống Cảnh Thần ngày đó, lưu loát sạch sẽ.
Khi những mảnh giấy rơi vào thùng rác, biểu cảm căng chặt của Tần Lý cuối cùng cũng khôi phục bình thường, mà Trình Mộc Quân cũng nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống như ý nguyện.
"Tiến độ 99%" Tốt lắm, xem ra mấu chốt quả nhiên ở thiết lập, Trình Mộc Quân lại tràn đầy tự tin vào việc sửa chữa cốt truyện thành công.
Cuộc sống của Tần Lý và Trình Mộc Quân dường như lại khôi phục giống như trước khi Tống Cảnh Thần về nước, trừ chuyện Trình Mộc Quân không còn là cộng sự trên công việc của Tần Lý nữa.
Thẳng đến một buổi sáng nọ, sau khi Tần Lý đi làm khoảng chừng hai giờ, nhóm tám chuyện wechat của công ty bùng nổ.
"Lúc nãy cậu nhìn thấy không?"
"Cậu nói người mới bị cảnh sát mang đi á? Tôi vừa đi lên từ bãi đỗ xe là nhìn thấy đèn cảnh sát, sao lại thế này?"
"Tôi tôi tôi, vừa nãy tôi thấy có người canh giữ ở bãi đỗ xe, Tần tổng vừa xuống xe là cầm thứ gì đó giống con dao đi qua, kết quả bị Tần tổng phản công, mẹ ơi, trước giờ tôi không hề biết là thân thủ của Tần tổng lại tốt như vậy đó, dùng một tay là có thể giữ người nọ lại......"
Trình Mộc Quân không xem tiếp nữa, dứt khoát nhảy xuống khỏi sô pha, sửa soạn một chút rồi ra khỏi cửa.
Quả nhiên kịch bản vẫn chưa bỏ cuộc!
Kịch bản vẫn đang nỗ lực, người này xuất hiện đúng là tình tiết lớn cuối cùng, dấu hiệu của cảnh bắt cóc.
Nói đơn giản thì, vì cạnh tranh trên thương trường nên gã ta hận Tần Lý thấu xương, muốn giết Tần Lý nhưng lại bị đưa vào cục cảnh sát. Nhưng người này còn ngầm bao nuôi một tình nhân nhỏ, tình nhân nhỏ là người điên, thế nên đã bắt hai người từng có quan hệ với Tần Lý lại để trả thù.
Là "Trình Mộc Quân" và Tống Cảnh Thần, sau cốt truyện này chính là đại kết cục.
Trình Mộc Quân ra cửa với niềm tin tràn đầy, chuẩn bị lắc lư bên ngoài mấy ngày, nếu không với độ bảo an nghiêm ngặt của tiểu khu này thì vai ác cuối cùng kia có dùng một năm cũng chưa chắc đã vào bắt người được.
Khi hắn ra cửa, hệ thống lo lắng sốt ruột hỏi: "Lỡ như lúc đó Tần Lý chọn cậu mà không chọn Tống Cảnh Thần thì sao?"
Trình Mộc Quân cũng không ngu, giờ cốt truyện đã hỏng đến như vậy, Tần Lý cũng đã mang luật sư tới cửa đòi tiền Tống Cảnh Thần rồi, giờ chỉ có nước bị ai nhập vào mới có thể làm Tần Lý chọn Tống Cảnh Thần thôi.
"Chọn ai không quan trọng, quan trọng là tình tiết có xảy ra, cậu quên rồi à? Chỉ cần giữ chặt thiết lập, dù chi tiết khác biệt thì tiến độ cũng sẽ tăng. Chỉ còn 1% tiến độ, tôi không tin tình tiết lớn thế này cũng không đẩy được nó, chất lượng không tốt thì dùng số lượng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]