Chương trước
Chương sau
Hai quân đối chọi, sát khí đầy rẫy khắp nơi.

Mà Đào Ninh trên tường thành lại nhìn có vẻ hoàn toàn tách biệt, bên trong hàng vạn binh lính mặc giáp xám xịt, chỉ có Đào Ninh một thân áo trắng.

Đúng vậy. Áo choàng trắng với nhiều tầng vải mỏng xếp chồng lên nhau, bị gió thổi bay lên như những con bướm đang nhảy múa.

Trong bối cảnh chiến tranh, cảnh tượng này trông cũng khá đẹp.

Trình Mộc Quân không hiểu, nhưng vẫn rất kinh ngạc: "Nói thật, Đào Ninh mặc như vậy quá bắt mắt, đích thực là một cái bia ngắm sống mà."

Hệ thống: "Hả? Không ai dám làm gì cậu ta đâu."

Trình Mộc Quân: "Lỡ như trong đội ngũ có một người nào đó ủng hộ chính trị cấp tiến* lén phóng tên gi ết chết cậu ta, vậy thì trận này dù muốn hay không cũng buộc phải đánh."

(*) Chính trị cấp tiến: đại khái là những người không hài lòng với xã hội hiện tại và mong muốn thay đổi nó

Hệ thống thở dài: "Không còn cách nào, tất cả đều vì chuẩn bị cho cảnh này nè: Mặc Sĩ Nghi nghe Đào Ninh có thai xong, không nói hai lời lập tức rít gào với tướng sĩ phía sau. Lui binh! Lui binh!"

Trình Mộc Quân: "... Đúng là lố lăng hết sức."

Dù kịch bản có lố lăng bao nhiêu, người trên tường thành vẫn cho rằng chiêu này hữu hiệu.

Đứng phía sau Đào Ninh lấy cậu làm bia ngắm là Nhị hoàng tử Đông Trạch.

Hắn lạnh lùng nói: "Mặc Sĩ Nghi, chắc hẳn ngươi biết đứa con trong bụng Đào Ninh là của ai."

Người tập võ chỉ cần vận khí đan điền, lời nói sẽ có thể truyền đến tai mọi người.

Cũng may quân đội Mặc Sĩ Nghi có lệnh nghiêm minh, dù nghe như vậy nhưng phía sau vẫn không ai dao động.

Chỉ có tiếng lá cờ tung bay trong gió vang vọng khắp không trung.

Mặc Sĩ Nghi im lặng một lát rồi nói: "Hửm? Ngươi muốn thế nào?"

"Đây là đứa con nối dõi duy nhất của Bắc Xuyên Quốc hiện tại, ta biết sau khi thức tỉnh huyết mặc hắc long sẽ rất khó có con, ngươi phải suy xét rõ ràng."

Việc Mặc Sĩ Nghi thức tỉnh huyết mạch hắc long đã lan truyền khắp đại lục, từ khi đó, không còn ai nghĩ hoa văn đáng sợ trên mặt y thuộc về huyết mạch Tội tộc nữa.

Theo sách cổ ghi lại, kinh mạch của người thường khó có thể thừa nhận long khí, xuất phát từ ý muốn bảo vệ huyết mạch, long khí sẽ tồn tại bằng cách ngưng tụ trên làn da.

Đó không phải tượng trưng cho tội ác, mà là sức mạnh và quyền lực.

"Cứu, cứu ta! Cứu con, cứu con của chúng ta!" Đào Ninh bỗng hoảng loạn hô to.

Tình huống đột nhiên trở nên buồn cười, rõ ràng là đánh chiếm đô thành, hai quân đối chọi, không hiểu sao lại bắt đầu nói chuyện con cái.

Trình Mộc Quân không xem được nữa, cụp mắt nhìn chằm chằm tay mình.

Lúc này hệ thống nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy? Sao Đào Ninh cứ đinh ninh đứa con là của Mặc Sĩ Nghi?"

Trình Mộc Quân: "Cậu tin mấy chuyện quỷ quái y giải thích thật à? Đào Ninh đã biết kết cục của mình thì sao có thể thông đồng với Lục vương gia."

Hệ thống: "Hả?"

"Có vẻ như Đào Ninh thật sự cho rằng đứa con là của Mặc Sĩ Nghi." Trình Mộc Quân nói, "Mặc Sĩ Nghi đã thống nhất Nam Cương, muốn có bí dược tạo ra ảo giác gì đó là chuyện rất đơn giản."

Dù sao cũng vì lợi dụng thôi. Đào Ninh muốn lợi dụng cái bụng để sau này không phải chết thảm, Mặc Sĩ Nghi thuận nước đẩy thuyền, mượn Lục vương gia đưa ngọc thai vào cơ thể Đào Ninh.

"Đủ kiểu mưu kế chồng chất, cốt truyện bị bóp méo rồi đi tới cảnh tượng kinh điển này, vi diệu thật."

Hệ thống: "A, được thật này, thanh tiến độ tăng rồi, 80%!"

Trình Mộc Quân gật đầu nói: "Ừm, lần đầu tiên bị mang lên tường thành được 80%, lần thứ hai nhảy thành là 90%, lần thứ ba là trở lại thượng giới ấn lên tường, hoàn thành hết cả ba lần, thế giới này sẽ sửa chữa xong."

Hệ thống: "Đây thật sự là thế giới nhẹ nhàng nhất luôn, nằm không cũng thắng nữa."

Trình Mộc Quân: "Vậy phải cảm ơn Mặc Sĩ Nghi này, một đồng đội..."

Còn chưa nói hết câu, hệ thống bỗng hô to: "Không ổn! Không ổn! Thanh tiến độ lại đỏ!"

Trình Mộc Quân nhíu mày: "Sao lại vậy?"

Bình thường, sau khi thanh tiến độ báo nguy, Trình Mộc Quân sẽ có một khoảng thời gian để bày tỏ cảm xúc, nhưng tình huống lúc này lại bất ngờ đến mức hắn không kịp phản ứng gì.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Mặc Sĩ Nghi đã cầm lấy cây cung treo trên lưng ngựa từ khi nào.

Y đặt mũi tên lên, giương cung, kéo dây, híp mắt, thực hiện tư thế ngắm bắn tiêu chuẩn.

"Mặc Sĩ Nghi!"

Trình Mộc Quân gào lên, ngay sau đó xuống khỏi chiến xa, lao tới.

Nhưng đã muộn, mũi tên rời khỏi dây.

Trình Mộc Quân mới đến gần đã bị Mặc Sĩ Nghi kéo lên lưng ngựa.

"Nhìn đi." Mặc Sĩ Nghi ghé sát bên tai Trình Mộc Quân, dịu dàng nói: "Đẹp không?"

Trình Mộc Quân mờ mịt nhìn theo, bên trên tường thành, một bông hoa đỏ tươi nở rộ trên ngực Đào Ninh.

Sức mạnh dồn vào mũi tên này vô cùng kh ủng bố, Nhị hoàng tử đứng phía sau khống chế Đào Ninh cũng bị bắn xuyên qua.

Hai người bị dội về phía sau mấy thước, máu tươi từ ngực phun ra như suối.

Trình Mộc Quân ngây ngẩn, hoàn toàn không biết tại sao Mặc Sĩ Nghi đột nhiên nổi điên.

Chẳng lẽ kế hoạch của y không phải là thỏa hiệp, đem Đào Ninh về trước rồi tính tiếp như cốt truyện sao?

Tại sao Mặc Sĩ Nghi lại đột nhiên giết người?

Lúc này, dường như Mặc Sĩ Nghi nhìn ra Trình Mộc Quân khó hiểu, y tiến đến bên tai Trình Mộc Quân nhẹ giọng nói: "Tiền bối, xin lỗi, không thể để ngài tự tay giế t chết kẻ thù..."

Trình Mộc Quân: "..."

Nhưng hắn không có cơ hội xác nhận.

Mặc Sĩ Nghi rút kiếm bên hông ra, ngẩng đầu chỉ về phía thành trì, đây là mệnh lệnh tiến công.

Chủ soái đã chết, chúng tướng phía sau không còn điều gì phải kiêng dè, cuộc vây hãm bắt đầu.

Tốc độ quá nhanh.

Tính từ khi Đào Ninh và hoàng tử Đông Trạch chết đến lúc quân ta áp đảo đánh hạ thành trì, tất cả chỉ diễn ra trong vòng mấy giờ ngắn ngủi.

Trình Mộc Quân và Mặc Sĩ Nghi cưỡi chung một con ngựa từ đầu tới cuối, chứng kiến toàn bộ quá trình chém giết. Đang ở trong thiên quân vạn mã, nhưng đầu óc hắn chỉ có một suy nghĩ: Thế giới này... sao vẫn chưa sụp đổ?

Quân Đông Trạch bị đánh bại quá nhanh, còn không kịp thu dọn hai thi thể trên tường thành.

Mặc Sĩ Nghi và Trình Mộc Quân chậm rãi leo lên tường thành.

Phía sau, phó tướng ngầm hiểu dừng bước lại. Lúc nãy người trên tường thành luôn miệng nói đây là đứa con của chủ thượng.

Bên cạnh có một tên ngốc muốn đi theo cùng, lại bị kéo về: "Trở về."

Tên ngốc mờ mịt: "Hả? Chúng ta phải theo sau bảo vệ chủ thượng chứ."

"Ngươi thôi đi, ngươi còn không đánh lại một bàn tay chủ thượng nữa." Phó tướng hạ giọng nói: "Ngươi không nghe vừa rồi tiểu hoàng tử Đông Trạch nói trong bụng hắn là con của chủ thượng à?"

"Hắn đang nói dối chứ gì, nam nhân sao có thể mang thai? Chắc chắn là chủ thượng đã nhìn ra âm mưu của người Đông Trạch nên mới bắn chết hắn."

"Thôi đi, ta cập nhật tin tức nhanh hơn ngươi nhiều. Nghe nói tiểu hoàng tử này có huyết mạch Ô Tô tộc gì đó, nam nữ đều có thể mang thai."

Tên ngốc kinh ngạc: "Vậy là lúc nãy chủ thượng thật sự đã... giế t chết đứa con nối dõi duy nhất của mình?"

Phó tướng đau đớn gật đầu: "Vĩ nhân luôn phải tàn nhẫn vì đại cục. Thật ra trong tình huống đó, nếu chủ thượng lui binh vì đứa con nối dõi duy nhất, mọi người vẫn có thể tiếp thu mà. Không ngờ chủ thượng lại sát phạt quyết đoán như thế, dứt khoát bắn chết tiểu hoàng tử Đông Trạch, không hổ là người có khí chất đế vương."

Tên ngốc càng hoang mang hơn: "Nhưng không phải người trong lòng của chủ thượng là Trình công tử sao? Ngày nào chúng ta cũng nhìn thấy mà."

Phó tướng vỗ vai tên ngốc: "Chắc là do Trình công tử không thể mang thai, bắt buộc phải có người kế thừa ngôi vị hoàng đế mà. Đáng tiếc, vì bá nghiệp."

Tên ngốc lắc đầu: "Không đâu, ta cảm thấy tiểu hoàng tử Đông Trạch chính là tấm khiên, tấm khiên để bảo vệ Trình công tử!"

Phó tướng: "Đã nói ngươi xem thoại bản ít thôi, vớ va vớ vẩn!"

Trên tường thành.

Trình Mộc Quân và Mặc Sĩ Nghi hoàn toàn không biết mạch não của thuộc hạ nhà mình đã lệch tới phương nào, họ đang xem xét thi thể Đào Ninh.

Mũi tên của Mặc Sĩ Nghi quá mạnh, nó xuyên qua hai người xong lại tiếp tục ghim vào tường thành thêm vài tấc nữa.

Cũng chính vì vậy mà đến khi tan tác, quân Đông Trạch vẫn không kịp mang thi thể Đào Ninh đi.

Đào Ninh thật sự đã chết.

Chết hoàn toàn.

Máu ở ngực đã khô, thi thể cũng lạnh.

Nhưng thế giới lại không sụp đổ, vẫn ổn định.

Hệ thống nhỏ giọng nói: "Cậu cẩn thận, tôi sợ cậu ta có bí pháp gì đó có thể sống lại, nếu không sao thế giới này còn vận hành ổn định như thế, hoàn toàn không có dấu hiệu sụp đổ luôn."

Trình Mộc Quân nhíu mày, đi lên muốn xác nhận, lại bị Mặc Sĩ Nghi kéo lại.

"Đừng chạm vào."

Mặc Sĩ Nghi kéo khối ngọc bội trên cổ Đào Ninh xuống, sau đó lau chùi sạch sẽ bằng vạt áo của mình rồi mới đưa cho Trình Mộc Quân.

Một loạt động tác, Đào Ninh đều không có bất kỳ phản ứng gì, xem ra đã chết thật rồi.

Trình Mộc Quân chấp nhận sự thật, chết thì chết đi, chỉ cần thế giới không sụp đổ thì sẽ luôn có đường cứu vãn.

Hắn thở dài, hỏi Mặc Sĩ Nghi: "Vừa rồi, sao ngươi làm như vậy?"

Mặc Sĩ Nghi nhìn thi thể Đào Ninh cùng với cái bụng hơi nhô lên, ghét bỏ nhíu mày.

Y đột nhiên xoay người, ôm lấy Trình Mộc Quân.

Lại nữa.

Mỗi lần làm sai chuyện gì, Mặc Sĩ Nghi đều sẽ như thế này.

Trình Mộc Quân đánh đòn phủ đầu: "Nói thật, đừng gạt ta."

Mặc Sĩ Nghi lí nhí biện hộ: "Trước giờ ta chưa từng gạt ngài."

"A." Trình Mộc Quân cười lạnh, "Ta không quan tâm trước kia như thế nào, ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc vừa rồi tại sao lại làm vậy?"

"Tiền bối, đây không phải lần đầu tiên ngài nhìn thấy ta, đúng không?"

Trình Mộc Quân sửng sốt, hệ thống cũng sửng sốt, lẩm bẩm: "Lại là trùng sinh? Giống Lâm Viễn Ngạn?"

"Không giống."

Hắn khẽ đẩy Mặc Sĩ Nghi ra, hỏi: "Có ý gì?"

Mặc Sĩ Nghi nói: "Lúc nãy ở dưới tường thành, ta nhìn thấy sợi dây vận mệnh, từ thời điểm này, nó bắt đầu phân nhánh."

"Cái gì?"

Mặc Sĩ Nghi ngẩn ngơ nhìn về phương xa, hắn cảm giác y bây giờ hoàn toàn tách biệt, không còn thuộc về thế giới này: "Nhân quả như một cuộn chỉ rối, đến từ nhiều nơi rồi giao nhau trên tường thành."

"Ta nhìn thấy một khả năng khác, ngài ở trong ngọc bội, bị Đào Ninh mang đi."

Trình Mộc Quân: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, ngài đoạt thân thể Đào Ninh muốn liều chết một phen, nhưng Đào Ninh trong ngọc bội lại tự bạo, giết hết tất cả, mọi thứ kết thúc." Giọng Mặc Sĩ Nghi càng lúc càng lạnh: "Ta không thể ngồi xem cảnh đó xảy ra... không thể... Không đúng, đây không phải một khả năng, mà là quá khứ."

Lẩm bẩm câu đó xong, Mặc Sĩ Nghi nhắm mắt lại, gục đầu lên người Trình Mộc Quân.

Trình Mộc Quân lảo đảo, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể ngã xuống của đối phương.

Hắn hít sâu, trong lòng mắng: "Hệ thống, đều tại mấy người làm ra mấy cái giả thiết lộn xộn này, lại có vấn đề rồi!"

Hệ thống: "Sao lại là giả thiết sai nữa?"

"Tiên Tôn độ kiếp, Tiên Tôn là thần tối cao khống chế tiểu thế giới này, đương nhiên y có thể nhìn thấy tất cả những chuyện đã từng xảy ra ở đây!"

Hệ thống khó hiểu: "Tình tiết đúng phải là sau khi Đào Ninh nhảy thành, Mặc Sĩ Nghi bị k1ch thích nên mới chậm rãi thức tỉnh linh hồn Tiên Tôn, sao lại xảy ra vào lúc này?"

Trình Mộc Quân: "A, ai biết được, chắc là cảnh lui binh vì người treo trên tường thành quá lố lăng đã k1ch thích y?"

Mặc dù nói vậy, nhưng Trình Mộc Quân xem như đã có thể xác định. Nhiều năm trước, Mặc Sĩ Nghi thật sự đã chịu k1ch thích nên mới nhớ lại một phần ký ức thượng giới.

Lần này chỉ là thức tỉnh hoàn toàn mà thôi, trừ ký ức, Mặc Sĩ Nghi còn thức tỉnh cả thần lực được khắc trên hồn phách Tiên Tôn.

Còn về tại sao thế giới không sụp đổ, đương nhiên là vì cốt truyện cưỡi ngựa chạy rồi, Mặc Sĩ Nghi đã thức tỉnh, hồn phách của Đào Ninh cũng đã trở về thượng giới.

Chỉ thế mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.