Bây giờ y đang ở gần một nhà hàng trên phố Tây Bình, bởi vì đã đáp ứng lời mời nên đến chuẩn bị ăn trưa.
Nửa giờ trước, Tần Lý nhận được điện thoại của Tống Cảnh Thần, nói đã đặt bàn ở một nhà hàng trên phố Tây Bình, hơn nữa kêu y gọi cả Du Thiếu Ninh đến.
Trên đường đi, Tần Lý vì phòng ngừa có điện thoại quấy rầy đến công việc nên chọn gửi tin nhắn wechat cho Du Thiếu Ninh. Không ngờ tin nhắn còn chưa gửi đi, lại nhìn thấy bài viết Du Thiếu Ninh mới đăng trên vòng bạn bè.
Nội dung bài viết là hỏi ở gần công ty HQ có quán ăn nào ngon không, Tần Lý vừa thấy đã bắt đầu cảnh giác, sau đó lập tức gọi qua cho Trình Mộc Quân.
Y vốn định mượn chuyện thiết kế lễ phục để kêu Trình Mộc Quân đến đây ăn cơm, lại bị từ chối dứt khoát, còn nghe thấy một chút tức giận trong lời nói của Trình Mộc Quân.
Lúc ấy tâm trạng Tần Lý rất kém, hơn nữa còn nghe loáng thoáng Du Thiếu Ninh nói gì đó, càng thêm khó chịu. Y miễn cưỡng đè nén cảm xúc xuống, không muốn cãi nhau với Trình Mộc Quân nên lựa chọn cúp điện thoại.
"Tiểu Lý? Bên này."
Tần Lý nhìn thấy Tống Cảnh Thần ngồi bên cửa sổ, đi qua.
Y mới ngồi xuống đã nghe Tống Cảnh Thần lo lắng hỏi: "Cậu làm sao vậy? Công việc có gì phiền lòng sao?"
Tần Lý: "Không có gì."
Tống Cảnh Thần: "Còn nói không có gì, lúc cậu ở cửa mặt đã đen đến nỗi phục vụ cũng không dám đón tiếp cậu, nếu không phải là công việc thì còn chuyện gì có thể làm cậu tức giận như vậy?"
Dù Tần Lý nhìn cao lãnh, nhưng trên thực tế lại là người rất rộng lượng, rất ít khi tức giận.
"Không có gì." Sắc mặt Tần Lý vẫn bình tĩnh, không muốn nói nguyên nhân.
Loại cảm giác cao lãnh khó có thể tiếp cận này còn làm tim Tống Cảnh Thần loạn nhịp hơn so với thiếu niên Tần Lý hay xúc động.
Y hơi giương mắt, yên lặng đánh giá Tần Lý.
Com-lê hôm nay là màu nâu nhạt, phối hợp với áo sơ mi nâu đậm. Trong túi áo là một chiếc khăn màu sắc tương đồng, điểm xuyến thêm một chiếc đồng đồ đẹp đẽ quý giá, không có chỗ nào để chê.
Tần Lý cởi áo khoác ra đưa cho phục vụ bên cạnh, lại hơi nới nỏng cà vạt ra, sau đó mới ngồi xuống. Đường cong cơ bắp lộ ra giữa những động tác, bao gồm cả hầu kết hình dạng hoàn mỹ.
"Sao vậy?" Có lẽ là ánh mắt của y quá mức nhiệt liệt, Tần Lý nghi hoặc hỏi.
Tần Lý: "Cậu ấy về công ty với trợ lý Trình rồi, lát nữa mới đến."
Mắt Tống Cảnh Thần lóe lóe, "A, sao cậu lại không kêu trợ lý Trình đến đây cùng ăn cơm?"
Tần Lý khó hiểu: "Lúc nãy cậu cũng không nói mời cậu ấy, cậu làm chủ không mời, tôi làm khách sao lại có thể tuỳ tiện dẫn người tới?" Huống chi, y còn bị từ chối rất hung hăng.
Y nói rất bâng quơ, nhưng Tống Cảnh Thần lại nghe ra cảm giác xa cách nồng đậm trong đó. Nếu là người có quan hệ thân mật thì sao lại để ý đến lễ tiết.
Y xấu hổ cười cười, "Mấy năm nay trợ lý Trình đã giúp cậu rất nhiều?"
"Ừm, năng lực làm việc của trợ lý Trình rất tốt." Tần Lý tạm dừng một chút, "Cậu gọi điện thoại kêu Du Thiếu Ninh nhanh đến một chút."
Hiếm khi Tần Lý suy xét một việc từ phương diện tình cảm, y biết Du Thiếu Ninh có ít tâm tư nào đó với Tống Cảnh Thần.
Thuở thiếu niên cạnh tranh công bằng, y không cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tình nghĩa, bây giờ y lại không có ý gì với Tống Cảnh Thần, tự nhiên càng không thèm để ý đến việc Du Thiếu Ninh có phát triển quan hệ thân mật gì đó với Tống Cảnh Thần hay không.
Nếu lúc này kêu Tống Cảnh Thần gọi điện thúc giục, Du Thiếu Ninh tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.
"A, Thiếu Ninh, cậu ở đâu, ừm, tôi đã đặt bàn ở phố Tây Bình rồi, đến đây ăn một bữa không?"
"......"
"A? Như vậy à, vậy được rồi, cậu làm việc đi."
Tần Lý: "Du Thiếu Ninh không tới?"
"Ừm, cậu ấy nói còn có ít công việc chưa làm xong." Tống Cảnh Thần không để ý, y cũng chỉ rủ Du Thiếu Ninh cho có lệ thôi.
Tần Lý lại nhíu mày, tâm trạng càng kém.
***
Trình Mộc Quân bị khiếp sợ, duy trì trạng thái tinh thần không tập trung trở lại công ty. Cũng may Du Thiếu Ninh vẫn đang suy diễn gì đó, toàn bộ hành trình không nghi ngờ gì, thậm chí còn mời hắn ăn cơm.
Dưới lầu công ty có không ít nhà hàng thích hợp, không gian an tĩnh, tốc độ lên đồ ăn cũng rất nhanh, thích hợp cho ăn trưa bàn việc.
Trình Mộc Quân không nói lời nào, Du Thiếu Ninh cũng rất biết điều, hai người chậm rãi ăn xong bữa cơm.
Trình Mộc Quân ngoài mặt bình tĩnh, trong đầu lại vẫn luôn suy nghĩ bước đi kế tiếp. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, hỏi: "Hệ thống, rốt cuộc thì phải sao bây giờ?"
Hệ thống chỉ là AI, đương nhiên không thể cho ra ý kiến gì thiết thực, "Nếu không thì cậu thử hệ thống tự động tìm đường đi? Cậu mở ra thì tôi sẽ suy tính giúp."
Trình Mộc Quân: "Ý kiến hay, mở mở mở."
Hệ thống mở ra, Trình Mộc Quân bị khống chế đột ngột đứng lên, làm Du Thiếu Ninh đối diện hoảng sợ.
Hệ thống kịp thời đóng lại, sau đó nói: "Kết quả lại ở phố Tây Bình, kỳ lạ, rõ ràng trong kịch bản không có phần của cậu mà."
Trình Mộc Quân: "Mặc kệ, đi đến đó rồi tính."
Lúc này Du Thiếu Ninh mờ mịt hỏi: "Trợ lý Trình, cậu làm sao vậy?"
Trình Mộc Quân nhìn hắn một cái, lễ phép nói: "Cảm ơn bữa cơm của anh, anh về công ty trước đi, tôi còn có chút việc phải xử lý."
Du Thiếu Ninh kinh hãi, cẩn thận nhìn nhìn xung quanh, sau đó cúi người thì thào: "Trợ lý Trình, đừng nói là cậu thật sự muốn đi qua đó nhé? Cậu không cần làm như vậy......"
"......" Trình Mộc Quân giương mắt, "Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì đâu, chỉ là công việc mà thôi."
Du Thiếu Ninh sửng sốt, nhận ra Trình Mộc Quân hiểu lầm rồi. Hắn hạ bả vai xuống, có loại cảm giác buồn tủi vì bị hiểu lầm, lại cảm thấy rất hối hận.
Hối hận trước kia không nên bị thành kiến ảnh hưởng mà nói ra nhiều lời quá mức với Trình Mộc Quân như vậy. Hơn nữa, tại sao mình lại làm như thế?
Du Thiếu Ninh nghĩ mãi cũng không ra, dứt khoát không nghĩ nữa, gấp gáp giải thích: "Ý của tôi không phải như vậy, ý là không phải cậu nói muốn buông sao, đây cũng là chuyện tốt, dứt khoát trở về đắm chìm trong công việc, không nghĩ nhiều nữa, cứ vậy nhiều lần cậu sẽ phát hiện thế giới bên ngoài rất tốt đẹp, người xứng đáng có rất nhiều, thiếu một người nào đó cũng không sao......"
Trình Mộc Quân bị đút một nồi canh gà* làm sửng sốt, lát sau mới giữ được biểu cảm, "Tôi biết, đi đến đó thật sự chỉ là vì công việc."
(*) những thông điệp mang tính nhân văn, chữa lành
Du Thiếu Ninh cau mày nhìn hắn một lát, lại nghĩ đến Trình Mộc Quân đúng thật là người rất nghiêm túc, thở dài: "Được rồi, tôi đi với cậu."
Lúc này cách cuộc gọi của Tần Lý đã hơn một giờ, Trình Mộc Quân cảm thấy không thể chậm trễ nữa, tránh cho cốt truyện lại xuất hiện rủi ro.
"Ừm, nếu không phiền."
***
Lúc Trình Mộc Quân và Du Thiếu Ninh đến, chị gái tiếp tân liếc mắt một cái lập tức nhận ra khách quen, tiến lên đón tiếp.
"Trình tiên sinh? Tần tiên sinh ở phòng VIP số 1, để tôi đưa ngài qua đó?"
"Ừm." Trình Mộc Quân gật đầu.
Trình Mộc Quân và Tần Lý đã đến đây rất nhiều lần, tiếp tân cũng không hỏi nhiều, lập tức dẫn hắn đi vào tìm người. Lúc này, trên sô pha phòng nghỉ ngơi chỉ có Tống Cảnh Thần.
Y đứng lên, có hơi kinh ngạc: "A, Thiếu Ninh, trợ lý Trình, sao mọi người lại đến đây?"
Nói xong mới cảm thấy hơi kỳ lạ, Tống Cảnh Thần lại ngượng ngùng cười cười, "Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, chỉ là lúc nãy nghe Tiểu Lý nói trợ lý Trình còn công việc phải xử lý nên không tới."
Mấy câu nói vô cùng đơn giản, nhưng lượng tin tức lại rất phong phú. Một là trưa nay Tần Lý ăn cơm cùng Tống Cảnh Thần, hai là việc gì Tần Lý cũng nói với Tống Cảnh Thần.
Trình Mộc Quân cảm khái ở trong đầu: "Hệ thống, Tống Cảnh Thần rất ổn mà, sao cốt truyện lại hỏng chứ? Nếu không thì cậu làm phó hệ thống cho y, sau đó hai người chúng ta hợp tác?"
Hệ thống: "..... trong đầu cậu chứa cái gì vậy? Cậu diễn theo thiết lập, cốt truyện có thay đổi thì tìm nguyên nhân trên người mình đi, nếu không phải tại hành động của cậu thì Tần Lý có đi đến nước này sao?"
Trình Mộc Quân: "......" Cẩn thận ngẫm lại, hệ thống nói cũng khá hợp lý.
Hắn diễn theo đúng thiết lập, làm vẻ mặt lạnh lùng, "Tần tổng kêu tôi đến đây có việc."
Nói xong câu này, Trình Mộc Quân đi đến sô pha ngồi ở chỗ cách xa Tống Cảnh Thần nhất, không mở miệng nữa, cũng không hỏi Tần Lý ở đâu.
Du Thiếu Ninh có hơi xấu hổ, nhìn trái nhìn phải một lượt, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trình Mộc Quân.
Tống Cảnh Thần mở miệng hỏi: "Thiếu Ninh, không phải lúc nãy cậu nói có việc không đến được sao?"
"Ừm, đúng vậy, tôi đã nói mời trợ lý Trình ăn cơm rồi, không thể đổi ý." Du Thiếu Ninh nhanh nhẹn trả lời, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Ngay lúc này Tần Lý đi ra từ trong phòng thay đồ.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí đông cứng lại.
Trình Mộc Quân giương mắt nhìn lên, chỉ cảm thấy đầu vang lên một tiếng, trước mắt tối sầm, ngón tay run nhè nhẹ.
Hệ thống: "Cảnh cáo, cảnh cáo, cảm xúc dao động quá lớn, đề nghị khống chế cảm xúc."
Trình Mộc Quân ngoảnh mặt làm ngơ, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Lý, cảm thấy hình ảnh trước mắt cứ lung tung rối loạn. Hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi không thể nghe bất cứ âm thanh nào.
Hắn phát bệnh.
Ở thế giới nào cũng vậy, thân thể "Trình Mộc Quân" đều sẽ có một tính cách tiêu cực bị phóng đại, đây là giả thiết của hệ thống độ kiếp.
Trời sinh phần lớn thần chỉ vô tâm, ít có nhân tính, vì để bọn họ có thể nhập cảm tốt hơn, Tổ kế hoạch đã đưa ra giả thiết như vậy.
Trình Mộc Quân là người rất đặc biệt, hắn rất biết hưởng thụ cuộc sống, thích hòa mình vào nhân gian, ở hắn có rất ít tính tiêu cực, mặc dù có thì cũng không được lâu lắm.
Kết quả, đặc tính này ngược lại trở thành nguyên nhân lớn nhất khiến Trình Mộc Quân không thể độ kiếp. Phẫn nộ, ghen ghét, cố chấp đều sinh ra cùng với tình cảm, nếu không có chút tính cách tiêu cực, ngược lại không thể tu tâm hoàn toàn.
Vì tiện độ kiếp, lúc lựa chọn công năng phóng đại cảm xúc, hắn chọn cảm xúc tiêu cực. Tỷ như thế giới này, tính cách tiêu cực của Trình Mộc Quân là......
Cố chấp.
Cố chấp đến mỗi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Trình Mộc Quân bước qua từng bước một, ngũ quan tinh xảo nhu hòa mang theo chút hơi thở lạnh lẽo.
Hắn ngừng ở khoảng cách Tần Lý nửa thước, ánh mắt như lưỡi đao quét từ dưới lên trên một lần.
Đổi kiểu giày, đổi màu quần áo, áo sơ mi phối hợp và cả nút tay áo đều không phải do Trình Mộc Quân lựa chọn. Với trình độ thẩm mỹ của Tần Lý thì hoàn toàn không thể phối ra kiểu này.
Đương nhiên Trình Mộc Quân không quan tâm là ai phối, là Tống Cảnh Thần hay Vương Cảnh Thần cũng không quan trọng. Mấu chốt là, thế mà Tần Lý lại mặc nó lên? Còn là phong cách hoàn toàn khác với ngày thường.
Nếu chỉ đổi vài cái quần áo thì chắc sẽ không k1ch thích Trình Mộc Quân quá. Nhưng thứ Tần Lý mặc bây giờ, kiểu dáng thời thượng, màu sắc chưa từng thử qua, ngũ quan tuấn mỹ lây dính khói lửa nhân gian.
Trình Mộc Quân không thích, cực kỳ không thích.
Tần Lý phát giác ra điều không đúng, hơi nghi hoặc: "Làm sao vậy."
Trình Mộc Quân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt y, trong giọng nói mang lạnh lẽo: "Tại sao lại đổi quần áo?"
"......" Tần Lý chưa bao giờ thấy một Trình Mộc Quân như vậy. Cho dù Trình Mộc Quân không thích cười, nhưng giọng điệu khi nói chuyện với y vẫn rất ôn hòa, đôi khi hai người có tranh chấp hắn cũng biểu hiện rất bình tĩnh.
Nhưng ánh mắt sắc bén giống như lưỡi đao này, y chưa từng gặp qua.
"Tại – sao – lại – đổi – quần – áo?"
Trình Mộc Quân thấy Tần Lý không trả lời, lặp lại một lần nữa.
Lúc này, Tống Cảnh Thần ở bên cạnh phản ứng lại, tiến lên giải thích: "Trợ lý Trình, ngại quá, vừa rồi tôi không cẩn thận làm đổ nước lên nên Tiểu Lý mới phải đổi quần áo."
Trình Mộc Quân liếc nhìn y một cái, đột nhiên hỏi: "Anh chọn?"
Cảm giác áp bách làm Tống Cảnh Thần không rảnh lo nghĩ quá nhiều, "Ừm, là tôi chọn."
"Tốt lắm." Trình Mộc Quân cười nhẹ, vẻ mặt còn lạnh hơn lúc nãy.
Tống Cảnh Thần theo bản năng lui một bước, vừa lúc lui ra phía sau Tần Lý. Trong mắt người khác là Tần Lý che chở Tống Cảnh Thần, giằng co với Trình Mộc Quân, mà người khác ở đây chỉ có Du Thiếu Ninh.
Cuối wTần Lý cũng có phản ứng, y quay đầu nhìn thoáng qua, nói: "Việc này không liên quan đến cậu, Cảnh Thần cậu ra ngoài trước đi."
Sắc mặt Tống Cảnh Thần cứng đờ, miễn cưỡng cười cười: "Xin lỗi, tôi ra ngoài trước."
Y cũng không lưu luyến, xoay người rời đi ngay, nhưng lúc đóng cửa lại thấp giọng nói một câu: "Tiểu Lý, cậu bình tĩnh một chút."
Trình Mộc Quân không hề cho Tống Cảnh Thần một cái liếc mắt nào, cứ gắt gao nhìn chằm chằm Tần Lý, sắc mặt lạnh hơn, "Thay quần áo về đi."
Tần Lý nhíu mày, thấy hơi khó hiểu, "Chỉ là một bộ quần áo mà thôi, sao em lại tức giận như vậy?"
"Tiệc tối vào ngày mai, bây giờ làm dơ thì đưa đi xử lý vẫn kịp......" Trình Mộc Quân không trả lời, tiếp tục nói.
Thái độ khác thường này làm Tần Lý càng thêm nghi hoặc, "Chỉ là một bộ quần áo mà thôi, mặc bộ này cũng có khác gì đâu."
Trình Mộc Quân dừng lại, nâng mắt nhìn lên, "Anh không thay?"
Tần Lý nhíu mày, nói: "Vấn đề không phải cái này, bây giờ em......" Không quá bình thường.
Lời còn chưa dứt, Trình Mộc Quân đã không kiên nhẫn nghe nữa, trực tiếp tiến lên nâng tay muốn cởi áo khoác trên người Tần Lý ra, Tần Lý theo bản năng nắm tay Trình Mộc Quân lại, lại bị hung hăng trừng mắt.
Đang lúc này, nhân viên tiếp tân đến đưa đồ, vừa mở cửa đã nhìn thấy cảnh giương cung bạt kiếm này, lập tức hoảng sợ.
Nhưng rèn luyện trong nghề làm cô phản ứng lại rất nhanh, vội vàng tiến lên hoà giải: "Tần tiên sinh, Trình tiên sinh, làm sao vậy, quần áo có vấn đề gì sao? Đúng rồi, những mẫu mới đưa đến tôi đã thẩm tra đối chiếu số đo, Tần tiên sinh có thể mặc, chỉ cần sửa đổi một chút thôi, rất nhanh, sẽ không ảnh hưởng đến tiệc tối ngày mai......"
Trình Mộc Quân khựng lại, hắn dùng sức nhắm mắt lại, buông tay ra, sau đó nhẹ nhàng vuốt thẳng các nếp gấp trên áo, rồi quay đầu nhìn về phía nhân viên tiếp tân, cười lễ phép: "Cảm ơn, mẫu này rất đẹp, không cần đổi."
Hắn lại quay đầu nhìn Tần Lý một lát, cười khẽ, "Đúng là không tệ, thích hợp hơn đồ tôi chọn." Nói xong lập tức quay người rời đi, không một chút do dự.
Tần Lý đang muốn đuổi theo, lại thấy một bóng người vụt qua, đầu tàu gương mẫu chạy ra cửa.
"Trợ lý Trình! Đợi tôi với!"
"......"
Tần Lý nhìn theo bóng dáng Du Thiếu Ninh, thần sắc càng thêm âm trầm. Lúc này Tống Cảnh Thần đẩy cửa vào, hỏi: "Thiếu Ninh đi đâu vậy?"
Tần Lý trầm mặc một lát, gần như nghiến răng nói, "Rốt cuộc thì Du Thiếu Ninh đến đây làm gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]