Lúc này chỉ có tiếng của xe ngựa vang lên, hai người dần dần rời xa thành An Nam.
Hệ thống cũng sửng sốt, lát sau hỏi: "Chắc là hư cấu? Không phải mấy thứ như thoại bản này đều là viết bậy bạ sao?"
Trình Mộc Quân không trả lời, lục lọi trong rương tìm được một quyển sách, trên bìa sách có mấy chữ: Truyền thuyết Hoa đào Thanh Châu ít ai biết đến.
Hắn lật vài trang.
"......" Quả nhiên không phải nói bừa.
Trình Mộc Quân quyết đoán xốc màn xe lên, nói: "Trở về, về thành An Nam."
Tịch Minh ghìm cương ngựa, hỏi: "Sao vậy?"
"Nếu ngươi không muốn chuyện chúng ta trên giường đêm qua tán dương khắp phố lớn ngõ nhỏ thì quay về ngay lập tức." Trình Mộc Quân nói xong thì đưa thoại bản trong tay cho Tịch Minh.
Câu chuyện trong thoại bản rõ ràng là ở khu rừng hoa đào của Trình Mộc Quân. Chuyện của diễm quỷ và thư sinh được viết hương diễm vô cùng, tuy đại đa số là hư cấu, nhưng lại miêu tả nhân vật Trình Mộc Quân đi dụ dỗ những thư sinh khác.
Xem ra sách của Hoàng gia phần lớn là lấy tài liệu từ các tin đồn, không phải hoàn toàn hư cấu.
Tịch Minh lật vài trang, sắc mặt cũng hơi cứng đờ, sau đó quyết đoán đổi hướng, quay về.
***
Sau giờ ngọ.
Trong Thính Vũ Các ở Hoàng gia, ngoài cửa sổ mây đen giăng đầy, ánh sáng trong lâu lại càng tối tăm.
Thính Vũ Các có ba tầng, tầng một tầng hai là nơi sinh hoạt hằng ngày của Hoàng tiểu thư. Tầng ba lại là một thư phòng riêng biệt, trong phòng, trừ một bộ bàn ghế ra thì toàn là kệ sách.
Rất nhiều sách, trên mặt đất cũng rải rác mấy quyển.
Hoàng tiểu thư ngồi trên bàn, đang múa bút thành văn. Nàng nhíu mày, viết được vài nét lại bực bội vò giấy thành một cục ném xuống đất.
"Sao lại đi nhanh vậy chứ, ầy, còn chưa lấy đủ tài liệu nữa." Hoàng tiểu thư rất buồn rầu, giơ tay túm tóc lại, không quan tâm vẫn còn những sợi tóc còn sót lại.
"Ưm, công tử bạch y kia cũng đẹp, nếu có thể ở lại thêm hai ngày thì tốt rồi."
Ngay lúc này, một giọng nói yếu ớt truyền xuống từ trên đầu nàng, tựa như than nhẹ.
"Hoàng tiểu thư."
Nàng ngẩng đầu, thấy Trình Mộc Quân ngồi trên xà nhà, mắt lập tức trợn to, sắp thét chói tai.
Tình cảnh này, có thể im lặng xuất hiện trên xà nhà, không một động tĩnh, trừ quỷ ra thì không thể là gì khác.
Trình Mộc Quân vội nhảy xuống, nói: "Đừng gọi người, nếu không ta ăn ngươi đó."
Không ngờ Hoàng tiểu thư lại bình tĩnh nhanh chóng, nghiêng đầu nói: "Ngươi không phải người như vậy, không, quỷ, ta đã nhìn thấy không ít quỷ, quỷ ăn người và ngươi không giống nhau."
Trình Mộc Quân dựa lên bàn, cảm thấy Hoàng tiểu thư này rất thú vị: "Ngươi đã từng thấy không ít quỷ?"
Hoàng tiểu thư gật đầu: "Ừm, vì lấy tài liệu, không lấy thì sao viết thoại bản?"
"......" Trình Mộc Quân im lặng một lát, sau đó hỏi: "Giờ ngươi bình tĩnh nói chuyện với ta thế này, đại khái cũng vì lấy tài liệu nhỉ?"
Hắn đã nhìn ra, tuy rằng Hoàng tiểu thư nhìn bình tĩnh như vậy, nhưng làn váy lại đang run nhẹ: "Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi, hỏi mấy câu mà thôi."
Trình Mộc Quân chỉ vào mấy quyển sách đang nằm lộn xộn trên bàn, nói: "Ngươi cũng đã mang ta vào thoại bản rồi, giờ ta thu chút thù lao thì cũng đúng mà."
Đống thoại bản kia đúng là bộ《Truyền thuyết hoa đào ít ai biết đến》.
Hoàng tiểu thư hơi mở to mắt, nói: "A, ngươi chính là diễm quỷ ở rừng hoa đào Thanh Châu! Năm ngoái ta có đến tìm ngươi, nhưng ngay cả rừng hoa đào cũng không nhìn thấy được."
Trình Mộc Quân liếc nàng một cái, nói: "Ngươi không phải mẫu người ta thích, tất nhiên là không vào rừng hoa đào được rồi."
Hoàng tiểu thư không ngại chút nào: "Ngươi muốn hỏi cái gì? Chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện."
Kế bên thư phòng là một phòng trà nho nhỏ.
Hoàng tiểu thư đốt huân hương, nấu trà, ngồi nghiêm chỉnh, hỏi: "Vị công tử này, họ gì?"
Trình Mộc Quân: "Trình."
Hoàng tiểu thư hơi sửng sốt, như có chút kinh ngạc, nhưng điều chỉnh vẻ mặt rất nhanh, hỏi: "Trình công tử, ngươi muốn hỏi cái gì, ta biết gì thì sẽ nói hết, không giấu giếm nửa lời. Dù sao ta chưa được ngươi đồng ý mà đã viết thoại bản, là ta có lỗi."
Trình Mộc Quân không để ý chuyện thoại bản, cũng không sợ Hoàng tiểu thư gạt mình, diễm quỷ tinh thông ảo thuật và mị thuật sao lại đi sợ người thường không nói lời thật.
Hắn lấy một quyển sách ra từ vạt áo, đặt lên bàn đẩy qua: "Lần này ta đến là vì muốn hỏi, quyển sách này là do ai viết."
Quyển sách này đã khá cũ, vì vậy tất nhiên không phải là do Hoàng tiểu thư hai mươi chín tuổi viết.
Hoàng tiểu thư nhìn thoáng qua, thản nhiên đáp: "À, quyển này là tổ mẫu ta viết, nhưng bà đã qua đời rồi."
Trình Mộc Quân: "Câu chuyện trong sách này là hư cấu hay sao?"
"Ta cũng không rõ lắm, nhưng thoại bản của Hoàng gia chúng ta đều cải biên dựa trên lời đồn chân thật." Hoàng tiểu thư lật quyển thoại bản: "Chi tiết có thể là hư cấu, nhưng đạo trưởng và hồ yêu thì hẳn là thật."
Mọi chuyện giống hệt với những gì Trình Mộc Quân đoán, hắn định cáo từ, rồi lại nhớ tới một chuyện.
Nếu đã tới, vậy thì hỏi thêm một câu nữa: "Hoàng tiểu thư, ta còn một chuyện muốn hỏi."
"Ừm, cứ việc hỏi."
"Lúc trước ngươi hứa xây một tòa tháp là thế nào?"
Hoàng tiểu thư nhìn hắn một lát, bỗng nhiên thở dài, nói: "Chuyện này nếu nói ra thì có lẽ ngươi sẽ không vui, ngươi thật sự muốn biết?"
Trình Mộc Quân nghe thấy ba phần thương hại bảy phần đồng tình trong giọng nói của nàng, càng thấy khó hiểu: "Xin cứ nói."
Hoàng tiểu thư nói: "Tịch Minh đại sư trừ yêu không lấy tiền, cũng không nhận tạ lễ, y chỉ cần xây tháp Phật, dù lớn dù nhỏ, một tòa tháp là được."
Trình Mộc Quân càng khó hiểu hơn, xây tháp Phật là để tích công đức, nhưng Tịch Minh nhìn có vẻ không hề để ý đến những vật ngoài thân lắm, vì sao lại chấp nhất với việc xây tháp Phật như thế.
"Sao ngươi lại nói việc xây tháp Phật này sẽ làm ta không vui?"
Hoàng tiểu thư thở dài, nói: "Thật ra ta đã tò mò lời đồn về Tịch Minh đại sư từ rất lâu, hai tháng trước ta đi lấy tài liệu thì bị xà yêu bắt, vừa lúc được Tịch Minh đại sư cứu đưa về nhà."
Nàng uống ngụm trà, vẻ mặt uể oải: "Ta vốn tưởng rằng đây là cơ hội lấy tài liệu rất tốt, nhưng quãng đường suốt năm ngày y không hề để ý tới ta, một câu dư thừa cũng không nói với ta, kín miệng thật sự."
"Không còn cách nào, cũng vừa lúc phụ thân hứa xây một tòa tháp, ta mới lẻn vào toà tháp mới xây một nửa, sau đó, ta nhìn thấy bên trong tháp chỉ thờ một ngọc bài, trên ngọc bài có khắc ba chữ, nhìn có vẻ giống tên người."
Hoàng tiểu thư càng nói càng hứng khởi: "Sau hôm đó ta lại đi đến mấy thôn trấn bên cạnh, tìm những thợ thủ công được Tịch Minh đại sư yêu cầu xây tháp Phật để hỏi, bên trong đều là tên này."
Trình Mộc Quân: "Là tên gì?"
Hoàng tiểu thư chấm nước trà, viết trên mặt bàn ba chữ.
Từng nét một.
Đúng là "Trình Mộc Quân".
"......" Ngón tay Trình Mộc Quân run lên, hắn rũ tay xuống giấu trong ống tay áo.
Hoàng tiểu thư có vẻ rất muốn nói hết, vẫn chưa phát hiện Trình Mộc Quân kỳ lạ, tiếp tục: "Ta đoán bên trong là một câu chuyện tình yêu cảm động đất trời, 50 năm qua, Tịch Minh đại sư đều vì cái tên "Trình Mộc Quân" này mà cứu người xây tháp tích cóp công đức, chỉ vì để người nọ có được kiếp sau tốt đẹp hơn."
"Hic." Nàng cầm khăn nhấn vào khoé mắt: "Quá cảm động! Cho nên, vị Trình công tử này, ngươi tuyệt đối đừng động tâm với Tịch Minh đại sư. Diễm quỷ ấy, không có tâm mới là tốt nhất."
Trình Mộc Quân sửng sốt, hỏi: "Vậy lúc trước ngươi muốn Tịch Minh đại sư ở lại là vì...?"
Hoàng tiểu thư nói: "Thì để phá vỡ phòng tuyến tâm lý của y, trở thành người y tin tưởng nhất, vậy mới có thể biết được câu chuyện tình yêu cảm động đất trời này chứ."
Trình Mộc Quân: "......" Được rồi, xem ra hắn bị cảm giác ghen ghét ảnh hưởng nên chỉ số thông minh cũng giảm luôn rồi. Thế mà lại hiểu lầm Hoàng tiểu thư một lòng chỉ có thoại bản này.
Hắn đứng dậy, hành lễ, nói: "Đa tạ ngươi vì đã thẳng thắn, tại hạ cáo từ."
Hoàng tiểu thư đứng lên, lắp bắp hỏi: "Vậy ta có thể viết chuyện mấy ngày trước thành thoại bản không?"
Trình Mộc Quân liếc nàng một cái, mỉm cười: "Tuỳ ngươi."
***
Trình Mộc Quân rời khỏi Hoàng phủ, bước đi dọc theo con người lát đá. Hắn híp mắt, khi ngẩng đầu lên lại thấy hơi hoảng hốt.
Mây đen đầy rẫy, những hạt mưa lẫn vào trong gió, vội vã ập xuống.
Trời mưa.
Trình Mộc Quân thở dài, nói: "Hệ thống, cậu biết tại sao Kỷ Trường Hoài lại quy y xuất gia không?"
Hệ thống: "Hả? Cậu thông minh như vậy mà cũng không biết thì sao tôi biết."
"Đạo gia tu kiếp này, Phật gia tu kiếp sau."
"Kiếp sau?"
"Người ma từ trước đến nay chỉ có kết cục tan thành tro bụi, không có kiếp sau." Lòng hắn có hơi phức tạp: "Kỷ Trường Hoài đang tu kiếp sau của tôi."
"Kỷ Trường Hoài xuất gia khổ tu 50 năm, thân mình không một vật dư thừa, đến đâu cũng chém yêu hàng quỷ, cứu người trong tầm mắt, tất cả đều là vì tích cóp công đức cho tôi, chỉ mong đổi được cho tôi một lần chuyển thế."
Hệ thống: "Hức......"
Trình Mộc Quân không để ý hệ thống bắt đầu sụt sịt, hỏi: "Cậu biết tại sao tôi lại thành quỷ không? Trước giờ tôi cứ luôn không nghĩ ra, vừa rồi nghe Hoàng tiểu thư nói xong lại chợt hiểu. Công đức Kỷ Trường Hoài tu vì tôi đã gần viên mãn, giờ tôi trở về, linh hồn quá cường đại lại không thuần túy, tất nhiên là không thể chuyển thế, vì thế trở thành quỷ tại nơi mình tử vong."
Lâu sau hệ thống mới hỏi: "Sao y không nói? Rõ ràng là làm nhiều như vậy nhưng lại không nói gì cả."
Trình Mộc Quân mỉm cười: "Nếu muốn chuyển thế, không mang theo ký ức gì là tốt nhất, có ký ức thì sẽ có chấp niệm. Y tốn 50 năm để tu kiếp sau cho ta, sao giờ có thể để ký ức và chấp niệm vây lấy không cho ta chuyển thế. Huống hồ, có lẽ y cũng không cần báo đáp ân tình......"
Lời còn chưa dứt, Trình Mộc Quân ngừng lại, ngẩn ngơ nhìn về nơi xa.
Nơi xa, trong mưa phùn mênh mông, tăng nhân áo xám tăng đi đến. Tay phải y cầm dù, ánh mắt bình tĩnh, khi dừng lại, y hơi nghiêng dù, che trên đỉnh đầu Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân ngẩng đầu, đối mắt với Tịch Minh.
Bỗng nhiên hắn nhớ đến cảnh nhiều năm trước, dáng vẻ Kỷ Trường Hoài đi về phía mình trong khung cảnh đầy màu đỏ của máu.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, hai người im lặng đi về phía trước, nước bẩn bắn lên tăng bào màu xám của Tịch Minh, lại xuyên qua góc áo màu trắng của Trình Mộc Quân.
Gió đêm lướt qua, để lại tiếng vang nức nở, giống như hệ thống lúc này vậy. Hệ thống ở trong đầu Trình Mộc Quân đang sụt sịt, khóc thêm thảm vô cùng.
Trình Mộc Quân kiên nhẫn nghe một lát, đột nhiên hỏi: "Hệ thống, bây giờ tiến độ sửa chữa là bao nhiêu?"
Hệ thống nghe xong, khóc càng thảm hơn: "Hu hu hu hu, tôi cảm động như vậy, Kỷ Trường Hoài thảm như vậy, cậu thì sao? Cậu chỉ quan tâm đến tiến độ của cậu thôi!"
Trình Mộc Quân: ".... Cậu đủ rồi đó, đừng quên cậu là AI, đến đây để làm gì."
Hệ thống: "Hức, vẫn là -30%, không động tĩnh."
Trình Mộc Quân thở dài: "Quả nhiên như thế, không khác với những gì tôi nghĩ lắm."
Hệ thống hỏi: "Như, như thế nào?"
"Một vòng tuần hoàn chết. Tôi đứng ở đây, dựa trên Tịch Minh là người xuất gia, nhờ y xây tháp Phật tích lũy công đức nên mới tồn tại, đây là một nhân quả. Một khi y hoàn tục, nhân không có, quả là tôi cũng sẽ không có."
Hệ thống: "Hả? Cậu không có, vậy không phải tuyến thế giới sẽ hỏng sao? Hỏng hoàn toàn thì sẽ không vào được."
Trình Mộc Quân trầm trọng nói: "Là nó, đây là một vòng tuần hoàn chết, Tịch Minh không hoàn tục, tiến độ sẽ không mở được. Mà y hoàn tục, thì tôi sẽ không có."
Hệ thống luống cuống, quên luôn cả khóc: "Vậy giờ làm sao đây?"
Trình Mộc Quân: "Thật ra còn một cách khác, tôi để Tịch Minh siêu độ tôi, đi chuyển thế đầu thai, chặt đứt nhân quả trong đó là được."
Hệ thống gật đầu lia lịa: "Là cách tốt. Đúng đúng đúng, như vậy được đó."
Ngốc nghếch và cực dễ lừa, nhưng lại làm lòng người vui vẻ hơn không ít.
Trình Mộc Quân nhẹ nhàng nói: "Nói cái gì cậu cũng đồng ý, cậu có thử suy nghĩ không, bây giờ tôi xem như là vướng bận thế tục duy nhất của Tịch Minh, nếu tôi đầu thai, Tịch Minh sẽ hoàn thành tâm nguyện, không chừng sẽ đạp đất thành Phật hoàn toàn chặt đứt hồng trần ngay lập tức. Vậy thì còn sửa cái rắm."
Hệ thống: "......" Nó vẫn nên thán phục trong im lặng thì tốt hơn.
Trình Mộc Quân thở dài: "Xem ra chỉ có thể xuống tay từ một vai chính khác, Đường Hi... Không hổ là thế giới 85% xác suất độ kiếp thành công, phức tạp thật."
"Y có cản cậu đến Lư Sơn Phái không nhỉ?"
Trình Mộc Quân không trả lời, nhưng hắn biết Tịch Minh sẽ không. Mục đích của Tịch Minh rất đơn giản, từ đầu đến cuối chỉ có một, đó là đưa Trình Mộc Quân vào luân hồi chuyển thế.
Quỷ đạo không phải là chính đạo, dù là Quỷ Vương cường đại thì cuối cùng cũng sẽ tiêu tán dưới thiên lôi, quỷ vật trưởng thành càng nhanh càng dễ bị Thiên Đạo phát hiện, cho nên Tịch Minh muốn ngăn cản Trình Mộc Quân tu luyện.
Lòng có chấp niệm sẽ không thể vào luân hồi, cho nên Trình Mộc Quân muốn đến Lư Sơn Phái Tịch Minh cũng không ngăn cản. Gặp được, buông xuống, sẽ có thể vào luân hồi.
Tịch Minh không hỏi nguyên do cũng không giải thích việc mình làm, nói nhiều nghĩ nhiều sẽ chỉ làm chấp niệm trong lòng càng nặng.
Hắn ngừng lại.
Tịch Minh cũng ngừng lại.
Trình Mộc Quân nói: "Đi thôi, đến Lư Sơn Phái."
Tịch Minh không hỏi nhiều, không hỏi Trình Mộc Quân đã nói gì với Hoàng tiểu thư, cũng không hỏi hắn tại sao lại kiên trì muốn đến Lư Sơn Phái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]