Nhờ tác dụng của máy trị liệu, vết thương trên cổ tay Tống Minh Uyên dần dần khép lại, nhưng vấn đề khó giải quyết hơn là thuốc đã ngấm vào cơ thể, không ngừng phá hủy tế bào, mặc dù nét mặt anh vẫn bình tĩnh như trước, nhưng Lam vẫn nhạy bén phát hiện ra ánh mắt Tống Minh Uyên hơi trầm, có thể nghĩ bây giờ chắc chắn anh đang rất khó chịu. Trước khi bọn họ rời đi, Trọng Thiên thu thập chất lỏng còn sót lại trong khoang nuôi dưỡng, tiện thể xâm nhập vào hệ thống sao chép toàn bộ tư liệu của phòng thí nhiệm, trước mắt đang cố gắng toàn lực để phân tích, có điều theo như gã thú nhân bị bắt nói thì ông chủ của bọn chúng đã mất ít nhất mười năm để chế tạo ra loại thuốc này, không biết Trọng Thiên nghiên cứu thứ thuốc đó có thuận lợi hay không. Nhỡ trước khi có kết quả, cơ thể Tống Minh Uyên lại bị thuốc gây ra tổn thương vĩnh viễn, vậy thì nguy rồi. Bây giờ A Bạch còn chưa biết chuyện, nếu sau khi tỉnh lại mà nghe nói vậy chẳng biết sẽ phản ứng thế nào nữa… Lam âm thầm suy nghĩ, nhìn cái nắm trắng trắng nhỏ nhỏ trên đầu gối, nhẹ nhàng vuốt ve. Bạch Thời ngủ rất sâu, cơ thể nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp thở, hoàn toàn không biết mình bị quấy rầy. Mặc dù trên người cậu được phủ đầy lông trắng mềm mại, nhưng tứ chi lại mang theo vảy bạc, chẳng biết có vấn đề gì hay không, cũng không rõ lần này bị thuốc kích thích bùng nổ là tốt hay xấu. Lam khẽ thở dài một tiếng, sau đó nhìn về phía Joshua, đưa máy trị liệu cho y. Tống Minh Uyên cũng nhìn qua, yên lặng quan sát tay phải của Joshua, trên đó được quấn tùy tiện mấy vòng vải, ở bên rìa chảy ra chút máu, từ khi trở về phòng thí nhiệm y vẫn chưa cởi ra, điều này khiến anh hơi chú ý, dù sao nơi bọn họ bị đẩy ngã cách khoang nuôi dưỡng không xa. Joshua thấy hai người nhìn mình không chớp mắt, không nhận lấy máy trị liệu, mà là tự giác cởi mảnh vải ra kia. Ngay từ đầu y đã không có ý định gạt họ, chẳng qua là do tình huống lúc đó quá khẩn cấp, cũng không rõ liệu còn có chuyện gì xảy ra nữa hay không, vì vậy mới tạm thời chưa nói. Lớp vải nhanh chóng bị lột tới cuối, người xung quanh đồng loạt chuyển ảnh mắt về phía đó, chỉ thấy miệng vết thương đã bắt đầu thối rữa, gần như lan ra cả bàn tay, máu rỉ ra ngoài, mặc dù rất chậm, nhưng cũng giống như vết thương của Tống Minh Uyên, nhìn là biết không dễ chữa khỏi. Joshua thờ ơ nói: “Bị xước một chút.” Trái tim mọi người nặng nề, cả căn phòng chìm vào yên tĩnh, Lam mở dụng cụ, ra hiệu cho y đưa tay ra đây, cúi đầu làm trị liệu. Hiện tại đã là đêm khuya, bọn họ không ngồi lại lâu, cũng không thương lượng biện pháp đối phó, mà chỉ xử lý miệng vết thương, đợi đến khi nó không có dấu hiệu vỡ ra, mọi người mới lục tục về phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai nói. Hướng Văn đã tỉnh từ nãy, thấy những người này bị thương chỉ vì cứu mình, trong lòng rất rối bời. Hắn không kiềm lòng được nhích tới nhìn Bạch Thời đang hôn mê, nhảy đến bên cạnh cậu, muốn cuộn mình cọ cọ Bạch Thời một chút, biểu đạt sự thân thiện. Tống Minh Uyên đưa mắt nhìn lướt qua, ôm cái nắm nhỏ vào lòng ngay trước kia con Bạch Thụy thú kia đụng phải ngốc manh, sau đó túm phần gáy của hắn, lạnh lùng ném xuống dưới. “A ô…” Hướng văn lập tức kêu lên kháng nghị, nhưng bởi vì đang áy náy, khí thế của hắn rất yếu. Tống Minh Uyên lờ đi, ra hiệu cho mọi người đi ngủ. Hướng Văn lại nhìn Bạch Thời hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra kia, tiếp tục nhảy lên giường, khờ dại duỗi móng vuốt: “A ô?” Đương nhiên, Tống Minh Uyên hoàn toàn không hiểu gì cả, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào sinh vật trước mắt. Giáo quan không đợi Tống Minh Uyên lên tiếng đã há miệng ngậm người nào đó kéo đi, vui tính ghê nhỉ, còn dám hỏi Tống Minh Uyên xem có thể ngủ bên cạnh Bạch Thời không, đầu óc bị nước vào hả? Mặc dù giáo quan không biết nhiều về Tống Minh Uyên, nhưng trong khoảng thời gian đi cùng này cũng có thể đoán người nọ còn lâu mới đồng ý, khỏi phải nghĩ cho mất thời giờ. Hướng Văn giãy dụa nhảy xuống đất, nghiêm túc nhìn giáo quan: “Tôi muốn ở lại, nhỡ đêm cậu ấy không thoải mái thì phải làm sao đây, loài người không cảnh giác cao như chúng ta, nếu âm thanh nhỏ quá không chú ý thì làm sao bây giờ, tôi biết họ là tình lữ, nhưng chúng ta chỉ nằm ngủ bên cạnh, đâu có làm gì, anh có thể nói chuyện, giải thích giúp tôi đi.” Giáo quan nhìn Hướng Văn, câm nín mất hai giây, cảm thấy người này hơi thiếu yêu thương, phiền muộn giơ móng vuốt lên xoa đầu hắn, sau đó lại ngậm hắn vào miệng tiếp tục đi, nhanh chóng rời khỏi gian phòng. Hướng Văn: “…” Tống Minh Uyên đưa mắt nhìn họ rời đi, lại cúi xuống nhìn cái nhúm nhỏ trong tay, ôm vào lòng hôn một cái, nhắm mắt ngủ. Thuốc đang chảy trong huyết dịch lan ra toàn thân, từ từ ăn mòn tế bào và cơ quan, như thể muốn phá hủy toàn bộ, dây thần kinh bị kéo căng không ngừng, đau đớn kịch liệt. Tống Minh Uyên ngủ chập chờn, ngày hôm sau dậy rất sớm, đưa mắt nhìn quả cầu trắng trong lòng, thì thào gọi: “… A Bạch?” Bạch Thời đang mơ mơ màng màng, mơ hồ kêu một tiếng, chầm chậm rúc vào lòng anh. Tống Minh Uyên thấy cuối cùng bạn nhỏ này cũng có phản ứng, hơi yên tâm, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, không quấy rầy giấc ngủ của cậu. Thuốc kích thích trong cơ thể của giáo quan và Hướng Văn đã biến mất sau một giấc ngủ, hai người lại hóa thành thú nhân, mặc quần áo mà cậu của nhân ngư chuẩn bị sẵn trong phòng ngủ. Ban đầu Hướng Văn định đi tìm Bạch Thời cơ, ai ngờ lại bị giáo quan nhẹ nhàng dùng một câu “Tống Minh Uyên không thoải mái đừng quấy rầy” để cản lại, đành thôi, ngoan ngoãn đi theo giáo quan xuống lầu, sau đó kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng thấy mấy người kia đi xuống. Giáo quan đứng dậy đầu tiên, lo âu hỏi: “Cảm giác thế nào?” Tống Minh Uyên bình thản đáp còn chịu được, sắc mặt Joshua vẫn như thường, hơi nhướn mày: “Cũng tàm tạm.” Giáo quan bí mật quan sát, phát hiện tạm thời không thể nhìn ra vấn đề gì trong nét mặt của họ, đành chuyển sự chú ý về phía Bạch Thời. Bây giờ Tống Minh Uyên cũng rất để tâm đến chuyện này, đề nghị giáo quan tới xem xét ngốc manh vẫn đang rơi vào trạng thái bán hôn mê. Giáo quan cẩn thận kiểm tra một lát, phỏng đoán là vì tinh thần lực bùng nổ khiến huyết dịch gia tốc, hấp thu trọn vẹn dược tính, đã vậy còn bị ép buộc phải biến thành hình thái cuối cùng khiến thể lực không thể chịu nổi, bởi vậy mới phải ngủ một giấc khá dài. “Còn ảnh hưởng nào khác không?” “Cái này rất khó nói.” Giáo quan đáp, “Trước kia tôi chưa từng gặp phải tình huống này, phải đợi cậu ấy tỉnh hẳn rồi mới xem xét tiếp.” Tống Minh Uyên gật đầu, ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt nhìn một vòng, thấy nhân ngư đang ngồi đó, nhìn họ tẻ ngắt, bèn đặt cái nắm nhỏ lên đầu gối, tập trung ăn cơm. Nhân ngư lập tức bị tổn thương, yên lặng nhìn cậu mình: “Ca ca của con đâu?” Vì vậy, cậu lại đưa ánh nhìn xin giúp đỡ về phía giáo quan, tối hôm qua sau khi người này nghe tiểu Tư thút thít hỏi, liền giải thích là vì có thuốc che đậy, nhờ vậy mới dỗ dành cho bé nín khóc được, nếu hôm nay không khiến mùi của Bạch Thời giống như hôm qua, có khi con cá nhỏ nào đó lại bỏ nhà đi tìm ca ca cũng nên. Giáo quan thấy thế liền phun chút thuốc cho Bạch Thời, đương nhiên, đã được sự cho phép của Tống Minh Uyên. Nhân ngư cẩn thận chạy qua quan sát, phát hiện quả nhiên là ca ca của bé nha, ngơ ngác quan sát cái nắm trắng trắng nhỏ nhỏ này, sau hai giây phản ứng mới duỗi móng vuốt về phía bạn nhỏ nào đó: “Ca quắc~” Tống Minh Uyên kịp thời né tránh, vỗ về dỗ dành ngốc manh đang ngủ rất không yên. Nhân ngư không ngờ người này lại lạnh lùng đến thế, chớp mắt mấy cái, suy tư một lát mới nói: “Chị dâu, cho em ôm một cái được hông?” “… Không được?” Nhân ngư rất buồn: “Vì sao chứ?” “Tôi không thích người khác chạm vào cậu ấy.” “Em không phải là người khác.” Nhân ngư nói, “Ca ca của em nói em là em gái ruột của anh ấy mà.” “Với tôi thì cũng không khác gì.” Nhân ngư không hiểu được ham muốn chiếm hữu này, há miệng, rồi lại há miệng, oa một tiếng, lau lau nước mắt, mở to cặp mắt ngập nước yên lặng nhìn anh mình, đến cùng thì chị dâu bị làm sao thế, thật là cố chấp! Cuối cùng, đến Tống Minh Uyên cũng cảm thấy có chút câm nín, đành cho bé sờ một chút. Lông tơ của Bạch Thụy thú rất mềm, nhân ngư thu tay lại, cảm thấy toàn thân ca ca đều manh manh không tả nổi: “Cho em ôm một cái được hông?” Tống Minh Uyên quay lưng bỏ đi. Nhân ngư: “…” Chẳng mấy chốc đã qua buổi sáng, đám Tống Minh Uyên ngồi ăn trưa rồi trò chuyện một lát, mọi người lục tục lên phòng nghỉ ngơi. Gian phòng trong biệt thự có hạn, Lam lại ở chung với Joshua như thường lệ. Lam cố ý nhìn y một cái, mặc dù gene của Joshua là cấp A đỉnh phong, nhưng so với cấp S thì sự thua kém kia lớn như rãnh trời vậy, chắc chắn khi thuốc phát tác còn nhận ảnh hưởng nghiêm trọng hơn cả Tống Minh Uyên. Joshua phát hiện ánh mắt kia, nằm trên giường, nhắm mắt hỏi: “Sao thế?” Lam nhạy bén phát hiện trên giữa hai đầu lông mày của y lộ ra cảm giác yếu ớt, biết rõ nếu như không thể giải quyết được thứ thuốc kia, có lẽ hai người sẽ yếu dần, kết quả xấu nhất có thể là… Hắn cố nén bất an trong lòng, dịu giọng đáp: “Không có gì, ngủ đi.” Joshua im lặng thật lâu, xoay người nhìn hắn, cân nhắc rồi nói: “Hơi đau một chút, không ngủ được.” Lam giật mình, bật cười: “Để tớ kể chuyện cho cậu nghe?” Joshua định bảo ai kia xoa bóp cho mình, ít ra có thể chuyển sự chú ý của hắn sang chuyện khác, bây giờ nghe vậy liền nở nụ cuời: “Được, nói vài chuyện về cậu xem nào.” “Ừm, tớ sinh ra và lớn lên ở đế đô của Phỉ Tây, nơi đó rất đẹp, nhiệt độ không thay đổi nhiều, trên trời thường xuyên có rất nhiều đàn chim Lam Sí bay qua…” Joshua yên lặng lắng nghe, lại nhắm mắt. Khu nhà giàu cách xa phố xá sầm uất, còn có một hàng cây rất lớn bao quanh, bây giờ đang là mùa xuân, gió nhẹ lướt qua, mang theo hương cỏ cây, khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng. Lam dừng lại, thấy người bên cạnh đã ngủ, nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho y. Hiện tại Tống Minh Uyên vẫn chưa ngủ, mà đang tựa đầu vào thành giường nhìn màn hình trước mắt. Trọng Thiên vừa rút máu của anh, đang phân tích số liệu, một lát sau mới nói: “Thứ kia là bán thành phẩm, nếu không khả năng ăn mòn sẽ nghiêm trọng hơn.” “Biện pháp giải quyết.” Trọng Thiên im lặng một giây: “Trên tư liệu không có manh mối về thuốc giải, hiện tại mỗi giây mỗi phút thứ thuốc kia đều tạo ra tổn thương cho cơ thể, nếu như tiến hành nghiên cứu với từng thành phần trong mẫu rồi phối lại, bộ phận bị tổn hại cũng không thể khôi phục lại trạng thái ban đầu.” Ánh mắt Tống Minh Uyên trầm xuống, đang định lên tiếng, lại phát hiện cái nắm nhỏ trên đùi nhẹ nhàng cọ cọ tay mình, liền cúi đầu nhìn cậu, thấy người này đang chầm chậm nhúc nhích, lười biếng kêu một tiếng. Anh hỏi: “Dậy rồi?” Bạch Thời lật cả người, vô thức muốn đáp lại, nhưng lại phát hiện ra hình thái bây giờ của mình, toàn thân cứng đờ. Mẹ nó, tại sao lại bắt mình nhìn thẳng vào vấn đề rằng mình không phải là người thế! Tống Minh Uyên nhìn cậu một lát, có thể đoán được tâm trạng của bạn nhỏ này, vuốt ve: “Biến về hình người đi, trong phòng không có ai cả.” Bạch Thời gật đầu, nhớ lại những gì ông ngoại đã dạy, nhanh chóng biến từ hình thú sang người, ngồi luôn trên đùi đại ca. Ánh mắt Tống Minh Uyên sững sờ, trên người ngốc manh có một ít vảy trong suốt, tóc vẫn mang màu trắng bạc, đồng tử đỏ sậm, khiến khuôn mặt đã đẹp đẽ nay còn diễm lệ hơn, chưa kể còn mang theo cả một chút cảm giác nguy hiểm và yêu dị. Anh kéo chăn lông qua, choàng lên người này rồi ôm vào lòng, hôn xương quai xanh của cậu một cái. Bạch Thời cũng nhanh chóng chú ý tới mấy cái vảy nhỏ trong suốt trên tay mình: “Cái này là thứ gì? Không đúng, vì sao em lại ở đây?” Cậu ngẫm lại, chợt nhớ ra một cảnh tượng, vội vàng hỏi: “Anh bị thương, không sao chứ?” Tống Minh Uyên biết không thể lừa được cậu, im lặng nửa giây, bình tĩnh thuật lại sự việc. Trong giây lát, Bạch Thời cảm thấy đầu óc trống rỗng, Tống Minh Uyên rất ít khi thấy cậu lộ ra nét mặt mờ mịt đến thế này, vội đưa tay ôm vào lòng: “A Bạch?” Bạch Thời hoảng hốt tìm lại được một chút thần trí, há hốc miệng, ngơ ngác nhìn anh, cảm giác tất cả những gì muốn nói đều nghẹn ứ trong họng. Cho tới nay cậu đều cảm thấy đại ca có vầng hào quang của nhân vật phản diện, sẽ không sao đâu, nhưng sự thật không tốt đẹp như vậy, bởi vì cốt truyện đã sớm trệch khỏi quỹ đạo, nếu như đặt vào nguyên tác, căn bản là đại ca không thể nào tới nơi này với cậu, cũng không bị thương! Đây không phải là tiểu thuyết, đối với bọn họ mà nói, đây là một thế giới chân thật. “… Có biện pháp nào không.” Bạch Thời siết chặt yết hầu, cố ép bản thân phải bình tĩnh, “Lục Việt và Trọng Thiên có thể phân tích được chứ, đúng rồi, em sẽ đi bắt ông chủ của chúng, em đảm bảo sẽ không để anh xảy ra chuyện gì đâu! Tống Minh Uyên giữ chặt cậu: “Vô ích thôi, đây là bán thành phẩm, thứ gã muốn là cải tạo gene, không đời nào lại tạo ra thuốc giải.” Đầu óc Bạch Thời hỗn loạn, dù nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ đến việc đại ca sẽ rời xa mình, vội hỏi: “Vậy chúng ta cũng cải tạo gene thì sao?” Tống Minh Uyên sững sờ, Trọng Thiên tiếp lời: “Trong tư liệu có nội dung liên quan, nhưng cũng chưa được hoàn thành, việc này còn khó hơn là chế thuốc, có bắt gã tới cũng vô dụng, tốt nhất là phải tìm được một chuyên gia về lĩnh vực gene.” “Đi đâu tìm bây…” Bạch Thời khựng lại, “Có, em biết rồi!” Tống Minh Uyên hỏi: “Ai?” Bạch Thời vội vàng lục không gian cầm tay của mình, lôi ra một cái túi nhỏ, trong đó vẫn còn đựng ba viên thuốc cải tiến gene, cậu nhả từng chữ từng chữ một: “Người chế ra loại thuốc này.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]