Sau khi nghe thấy hai chữ “Đại ca” kia, Tống Minh Uyên hiểu ngốc manh đã khôi phục trí nhớ rồi, anh cứ tưởng oắt con này sẽ chui vào chăn làm tổ trong im lặng, ai ngờ lại bị kích thích tới nỗi chạy mất. Tống Minh Uyên nín cười, tâm trạng không tệ chút nào, ngồi dậy tựa vào đầu giường kiên nhẫn chờ đợi, đợi mãi mà chưa thấy oắt con đi ra khỏi phòng tắm, dứt khoát vào theo. Giờ phút này Bạch Thời với khuôn mặt vô cảm đang cầm đuôi đứng trước gương, tay kia vuốt tóc vài cái, muốn che khuất đôi tai xù lông, nhưng chẳng mấy chốc bạn nhỏ này đã phát hiện hành động này đúng là si tâm vọng tưởng, bắt đầu khó chịu. Ánh mắt Bạch Thời liếc qua, thấy đại ca bước vào, tay chầm chậm thả đuôi, im lặng không nói. Đáy mắt Tống Minh Uyên mang ý cười, ôm cậu từ phía sau, xoa xoa đầu: “Làm sao thế?” Ngón tay trắng nõn thon tài nhẹ nhàng lướt qua tóc, mang theo xúc cảm quen thuộc, Bạch Thời vô thức nhúc nhích tai, sau đó lại trông thấy động tác nho nhỏ này qua gương, sâu sắc cảm giác mình không phải là loài người nữa rồi, đờ đẫn nói: “…. Không có gì.” Cậu im lặng vài giây, phát hiện đại ca đang bóp đôi tai nhỏ của mình, bèn duỗi móng vuốt giải cứu nó, nói sang chuyện khác: “Làm sao anh tìm được em?” Trong trí nhớ của Bạch Thời, hẳn là cậu đang ngủ trong khách sạn, sau đó toàn thân đột nhiên đau đớn, cậu giật cho Thừa Viêm choáng váng sau đó bảo Lục Việt kiểm tra cơ thể, lúc ấy Lục Việt nói gì nhỉ? À phải rồi, cậu đã biến thân. Bạch Thời: “…” Cho nên, mẹ kiếp, đây là biến thân sao? Nhưng quá trình ở giữa đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cậu đã ngủ mãi tới bây giờ? Khoan đã, đây là đâu, Thừa Viêm đi đâu rồi? Cuối cùng Tống Minh Uyên cũng hiểu vì sao ngốc manh phải đứng trong nhà tắm lâu như vậy rồi: “Không nhớ sao?” Bạch Thời kinh ngạc: “Hở? Em đã làm chuyện gì sao? Đúng rồi, Thừa Viêm đâu?” “Chạy.” Tống Minh Uyên đã sớm nghe được thiếu tá ở căn cứ quân sự nói Bạch Thời từng gọi một cái tên “Thừa Cẩu Thặng”, anh đoán là Thừa Viêm đã bắt cóc Lam, nghe vậy cũng chẳng suy nghĩ nhiều, trả lời: “Lúc bọn anh đuổi tới khách sạn, hắn vừa chạy mất.” Bạch Thời bắt đầu sốt ruột, lo lắng hỏi vậy nhị ca phải làm sao đây, bây giờ nhanh chóng bắt Phượng Tắc để đổi thuốc giải có kịp không. Tống Minh Uyên giữ chặt cậu, hỏi kỹ nguyên do mới biết bạn nhỏ này bị Thừa Viêm lừa, bèn giữ cằm cậu hôn một chút, an ủi: “Lam đi cùng anh, không có việc gì.” Bạch Thời phản ứng một lát, “Ha?” “Ngay trên phi thuyền, không tin em có thể tới xem sao.” Bạch Thời đã hiểu rồi, dù phẫn hận nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: sau này gặp lại tuyệt đối phải giết chết tên Thừa Viêm tai họa này, tiếp theo rửa mặt đánh răng, đi ra ngoài nằm trên giường nghe anh kể những chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa qua, trong đầu vô thức kiện lên một vài ký ức mơ hồ, cậu cẩn thận nhớ lại. Tống Minh Uyên thấy bạn nhỏ này lại ngơ ngác, ôm vào lòng: “A Bạch?” Bạch Thời dạ, giương mắt nhìn qua, cảm thấy trên môi truyền tới xúc cảm mềm mại, bèn phối hợp hé miệng triền miên cùng đại ca, ngay sau đó phát hiện một cái tay đã luồn vào vạt áo nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể mình, lực tay rất vừa, cậu không kiềm chế được rên một tiếng thật thoải mái, cái đuôi cũng vung vẩy vung vẩy. Năm giây sau, Bạch Thời lại cứng đờ một lần nữa. Mẹ nó, vì sao lại vẫy đuôi, chẳng lẽ đây là phản ứng theo bản năng hả?! Hứng thú của Tống Minh Uyên bị gợi lên, xoay người đè cậu xuống hôn một lát, thuận tay sờ sờ cái tai mềm mềm kia, an ủi rằng rất đáng yêu, không khó coi chút nào, tiếp tục hôn. Tống Minh Uyên ôm anh, một suy nghĩ lóe lên trong đầu “Chẳng lẽ đại ca khoái lông xù” rồi nhanh chóng biến mất, thần trí rơi vào trong nụ hôn bá đạo này, chỉ cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng, vô thức rên rỉ vài tiếng, ngoan ngoãn chui vào vòng tay anh, tận hưởng. Tống Minh Uyên hôn cậu khen ngợi, hai người chậm rãi hòa làm một thể, bắt đầu càn rỡ hưởng thụ đồ ăn ngon. Hô hấp của Bạch Thời hỗn loại, bất lực ôm lấy người trước mắt, cảm giác ý thức bắt đầu mơ hồ, sau đó càng ngày càng nhiều đoạn ký ức lẻ tẻ lướt qua trước mắt, từ từ bổ khuyết trí nhớ thiếu thốn, nối liền với nhau. Bạch Thời lập tức đưa tay che mặt. Mẹ kiếp, chắc chắn cái nắm trắng nhỏ ngu xuẩn kia không phải là cậu, tất cả chỉ là ảo giác, nhất định là ảo giác, bây giờ bảo cậu phải nhìn mặt mọi người thế nào đây, có thể quên một cách có chọn lọc không? Tống Minh Uyên xiết chặt vòng tay, hôn sâu một lát, giọng nói khàn khàn gợi cảm: “Làm sao thế?” Bạch Thời mở mắt nhìn anh, cặp mắt Tống Minh Uyên bị tình dục nhuộm một màu sâu thảm, mồ hôi rịn ra ướt cả thái dương, trượt xuống khuôn mặt, lại tranh thủ lướt trên gương mặt đó, quả thực khiến sức quyến rũ tăng gấp mười lần, Bạch Thời lập tức vứt hết đám rối bời nho nhỏ này ra khỏi đầu, ngẩng lên hôn anh. Vách tường Lục Việt tạo ra có hiệu quả cách âm rất tốt, hai người triền miên nhiệt liệt, gần như cùng lúc lên tới cao trào. Bạch Thời nằm trong vòng tay đại ca nghỉ một lát, chợt nhớ tới mấy thứ nhị ca nhiều chuyện kia quay lại, toàn thân không khỏe chút nào, giãy dụa vài giây, thẳng thắn nói với đại ca là mình đã nhớ ra rồi, nhưng muốn giả vờ không nhớ gì hết. Tống Minh Uyên đã hiểu bạn nhỏ này không muốn mất mặt, đương nhiên sẽ chiều theo cậu, lại hôn một cái mới đứng dậy đi ra ngoài. Đám Lam và Joshua đang ăn sáng, thấy thế liền mời họ cùng ăn, hoàn toàn không hỏi vì sao lại dậy muộn. Giáo quan không ngốc, nhìn hai người rồi thu ánh mắt lại, nghiêm túc cúi đầu ăn cơm, cực kỳ thức thời. Bạch Thời thấy nhị ca vẫn giữ nụ cười tủm tỉm kia, cảm giác không thoải mái chút nào, chạm chạm máy truyền tin, ánh mắt nhìn hắn rồi lại nhìn Joshua, hỏi: “Hai người yêu nhau được bao lâu rồi?” Lam không chần chừ chút nào, cười nói: “Hình như là ba năm.” “Đính hôn chưa?” Lam gật đầu: “Sắp.” Bạch Thời nghĩ thầm da mặt anh dày dễ sợ, không nói tiếp mà chỉ nhìn họ lom lom đầy nghi ngờ. Joshua nhướn mày: “Sao thế?” “Sao em cứ có cảm giác không giống, bởi vì chẳng mấy khi thấy hai anh thân mật.” Bạch Thời nói, “Lúc nghe nói anh là bạn trai của ảnh, em còn giật mình chứ, ai theo đuổi? Theo đuổi thế nào?” “Anh theo đuổi cậu ấy.” Lam từ tốn lau miệng, trả lời không chút áp lực, “Mỗi ngày tặng hoa, viết thư tình, gió mặc gió, mưa mặc mưa.” Joshua: “…” Trì Tả và Phi Minh: “…” Bạch Thời hỏi: “… Cứ như thế?” Lam suy nghĩ thoáng qua, cười bổ sung: “Anh đây rất chung tình, nếu như không thể ở bên cậu ấy anh sẽ sống quãng đời còn lại trong cô độc, cho nên cậu ấy bị anh làm cảm động.” Mọi người đưa mắt nhìn hắn, ăn cơm trong im lặng. Bạch Thời thì ồ một tiếng, tỏ vẻ rất hài lòng. Cậu yên lặng tắt ghi âm, dự định trở về chỉnh sửa một chút, thêm thắt nhạc nền làm thành nhạc chuông. Bữa cơm kết thúc khá nhanh, giáo quan tới khoang điều khiển theo dõi hướng đi của đối phương như thường lệ, phát hiện phi thuyền đã rời đi tuyến đường an toàn chính, vội vàng gọi họ tới. Bạch Thời ngồi xuống, thấy bọn bắt cóc đang tiến dần vào một chòm sao khá lớn, bèn cẩn thận đi theo phía sau, cậu đoán đoán này sắp hạ cánh rồi. Giáo quan cũng có thể nhận ra chi tiết này, lập tức kết nối máy truyền tin liên lạc với thủ đô, gửi tên của chòm sao tới trước, đợi tiếp theo sẽ thông báo địa điểm cụ thể. Phi thuyền đã hạ độ cao và bay thêm hơn một ngày hôm đêm, cuối cùng đáp xuống một hành tinh màu xám. Để tránh bại lộ, Bạch Thời dừng ở bên ngoài một lát, sau đó mới lái vào quỹ đạo tự quay của hành tinh, phá tan tầng khí quyển, nhanh chóng hướng tới mặt đất. Huấn luyện viên đang nói dở câu “Phi thuyền không xin phép hạ cánh sẽ bị điều tra…”, thì chở thấy ánh sáng vàng lóe lên, thân tàu lại biến ảo lần nữa rồi kết nối lại thành một máy phi hành, lập tức ngậm miệng, chầm chậm tìm một chỗ ngồi, nghĩ thầm, kỹ thuật của loài người thật biến thái! Bạch Thời kiên nhẫn giải thích: “Lúc nãy chúng ta bật chế độ chống quét hình, bến cảng không quét hình được, chỉ có thể dùng con mắt phát hiện, đợi lúc cảnh sát đuổi tới chúng ta đã đi mất, hơn nữa tôi còn đổi màu.” Giáo quan nhìn qua cửa sổ thấy màu của máy phi hành, nghĩ thầm phi thuyền đổi thành máy phi hành, màu đen biến thành màu trắng, đúng là không ai tìm được. Hắn yên tâm nhìn về phía thành phố cách đây không xa: “Nơi này hẳn là thành phố cờ bạc nổi tiếng, phải làm sao đây?” “Đợi.” Bạch Thời nói xong thì nhanh chóng đổi tuyến đường, nhanh chóng đi từ vùng ngoại ô tới phía trước, sau hai lần rẽ cuối cùng tới trước một nhà xưởng bỏ hoang. Cậu chậm rãi bay lên cao, dùng công trình kiến trúc hai bên để ẩn nấp, hất cằm: “Xem đi.” Giáo quan nhìn qua, phát hiện phía trước là một bến cảng nhỏ, mà mấy chiếc phi thuyền và chiến hạm loại nhỏ quen thuộc đang đậu ở đó. Hắn biết lúc Bạch Thời hạ cánh đã cố tình nhìn vị trí đối phương đáp xuống, cho nên bây giờ mới bay tới. Giáo quan không khỏi nhìn người này một cái, đột nhiên cảm giác con lai trước mắt rất đáng tin, nếu như trở thành tân Vương của sao Bạch Thụy cũng không tệ chút nào. Tống Minh Uyên vẫn ngồi ở ghế lái phụ như thường lệ, nhìn ngốc manh khen ngợi, sờ sờ tai. Bạch Thời nheo mắt lại, vô thức muống vẫy đuôi, nhưng ngay thời khắc mấu chốt phải cố kiềm chế, duỗi móng vuốt đẩy anh ra. Lam đã sớm phát hiện Bạch Thời không bình thường, thấy thế mới bật cười: “Em trai, nhớ lại rồi hả.” Móng vuốt nhỏ của Bạch Thời khựng lại, mặt liệt nhìn anh, ra vẻ “Anh đang nói gì vậy, sao em nghe mà chẳng hiểu gì hết”. Lam không vạch trần, chỉ cười tủm tỉm mở máy truyền tin định cho bạn nhỏ này xem gì đó, kết quả lại phát hiện video đã biến mất, vô thức đưa mắt nhìn Tống Minh Uyên, hắn đoán đại ca đã bảo Trọng Thiên xóa video rồi, vì ậy cười cười kéo cánh tay đeo máy truyền tin của Joshua, thong thả nói: “Đại ca, em đã đề phòng rồi.” Bạch Thời: “…” Mẹ kiếp, anh đúng là phát rồ rồi! Còn ép nữa ông đây sẽ hạ thuốc rồi quay video nhạy cảm của anh đó, có tin không? Lam đang muốn bật video lên, ai ngờ ánh mắt vừa liếc qua lại phát hiện phía trước có động tĩnh, không đùa giỡn nữa, tập trung chú ý cùng quan sát với mọi người. Bạch Thời cũng không còn tâm trạng để nghĩ tới chuyện khác, thấy đám bắt cóc lên một xe vận chuyển liền quay đầu rời đi, vòng theo đường khác, bám sát đám người kia dần dần tiến vào thành phố. Lục Việt nhân cơ hội này kết nối với mạng internet để tra tư liệu, dùng hình thức giọng nói để chuyển tải. Bạch Thời yên lặng nghe, cảm giác nơi này giống sao Mê Điệt, bảo sao chiến hạm có thể hạ cánh công cách công khai như vậy. Sòng bạc trong thành phố rất nổi tiếng, hàng năm có rất nhiều người tới đây kiếm tiền, thành thị cũng trở nên phồn hoa. Bởi vì không có hẹn trước và giấy thông hành, bọn họ bị cản lại trước cửa khu nhà giàu, xe vận chuyển đã qua cửa tiếp tục đi lên một dốc núi, chẳng biết là tới ngôi biệt thự nào. Bạch Thời khó chịu: “Giết rồi đi vào là được.” Sắc mặt Tống Minh Uyên rất bình tĩnh, không có ý kiến. Đám Lam và Joshua cũng không có, đều nói nghe theo cậu. Chẳng biết đây đã là lần thứ mấy giáo quan mắng đám người này là lũ điên, đờ đẫn ngăn cản: “Không, các cậu phải bình tĩnh một chút.” Bây giờ đã gần chạng vạng tối, trên người họ không có vũ khí gì, đã vậy còn cân nhắc trường hợp xông vào sẽ gây bất lợi cho Hướng Văn, cuối cùng đành phải bỏ ý định này, dứt khoát vào thành thị tìm chỗ ăn cơm, sau đó đi mua công cụ, buổi tối sẽ nghĩ biện pháp lẻn vào sau. Mùi trên người Bạch Thời và giáo quan quá gây chú ý, từ sau khi hạ cánh, giáo quan đã phun thuốc che giấu lên người họ, lúc đi ngang qua cửa hàng bán đồ còn mua thêm mũ đội lên, tránh cảnh người ta nhận ra mình là Bạch Thụy thú. Bạch Thời còn không ngại thiếu, mua một cái quần rộng thùng thình, chạy vào nhà vệ sinh nhét hẳn đuôi vào trong quần, lúc này mới thỏa mãn, ăn cơm xong liền ưỡn ngực đi cùng bọn họ ra ngoài, chuẩn bị đi cứu đồ ngốc nào đó. Cách đó không xa có một nhóm người cũng muốn đi ra ngoài, tình cờ gặp phải cậu, sau đó một người trong nhóm ngơ ngác, chần chừ gọi: “… Bạch Thời?” Bước chân Bạch Thời dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện là một bé gái cỡ mười mấy tuổi, khuôn mặt cực kỳ đẹp. Cô bé thấy cậu đáp lại, hốc mắt đỏ bừng, hít hít mũi, chạy tới ôm cậu: “Ca ca quắc quắc, cuối cùng em cũng gặp lại anh rồi, oa oa oa…” Bạch Thời: “…” Ôi mẹ ơi, đây không phải là em gái nhân ngư của mình sao?! Bạch Thời lập tức kích động, duỗi tay ôm bé. Tống Minh Uyên vừa đi vệ sinh về, kết quả mới đi ra đã gặp phải cảnh tượng này, ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nhìn ngốc manh. Bạch Thời nhạy bén phát hiện nguy hiểm, đưa mắt nhìn anh, vội vàng rút móng vuốt nhỏ về. Nhân ngư không để ý, tiếp tục ôm cậu khóc nức nở: “Anh nói sau này sẽ tới tìm em, anh đến thăm em đúng không, hức hức hức…” Trái tim nhỏ của Bạch Thời run rẩy, duỗi móng vuốt vỗ vỗ an ủi bé, em gái, bình tĩnh nào, em muốn bị đại ca nhà anh cắt thành sashimi sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]