Sau khi mấy vị giáo quan phụ trách giám thị đưa đám Bạch Thời tới đích liền dựng trại ngay gần đó, căn dặn bên trong đồ đạc phát cho có pháo tín hiệu, nếu hoàn thành nhiệm vụ hoặc gặp nguy hiểm thì có thể liên lạc với họ bất cứ lúc nào.
Bạch Thời gật đầu, dẫn đồng đội tiến vào rừng rậm.
Nơi này là một trong những khu vực cổ xưa nhất trên sao Bạch Thụy, cây cối che khuất bầu trời, cành lá rậm rạp, dây leo khổng lồ giăng khắp nơi, khiến người ta không thể nhìn thấy điểm cuối. Ánh mặt trời phá tan từng tầng lá, tạo thành một cột sáng nghiêng nghiêng ngay giữa không trung, vô số hạt bụi rất nhỏ bay trong không khí hòa vào làn sương trắng lượn lờ, giúp vùng đất trang nghiêm này có thêm chút sức sống.
Trì Tả cảm thấy nơi này rất giống một bản đồ từng gặp trong lúc thi đấu Liên Minh Cơ Giáp, tò mò nhìn xung quanh một lát, chậm rãi đi theo em trai nhà mình, hỏi: “Quy tắc nói muốn tìm ra thứ quan trọng nhất, không còn điều kiện kèm theo nào à? Lấy một túi không khí hay nước cũng được chứ?”
“Chắc là không.” Bạch Thời nhớ lại, “Lúc tớ đi lĩnh công cụ, giáo quan nhắc một câu đừng tự cho là thông minh, tớ chỉ sợ ngay cả miếng đất cũng không thể mang về nữa.” Cậu nói xong thì khựng lại, nhìn về phía bạn trai, vô thức vẫy vẫy đuôi, “Nếu không ngắt mấy cái chồi, hay là kiếm một ổ thú con?”
Cái đó với mấy thứ được đề cập phía trên khác nhau ở chỗ nào… Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-lap-nay-hong-roi/1330898/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.